KHINH NGỮ - Trang 100

Sau khi hỏi số phòng ở quầy lễ tân xong, Lâm Khinh Ngữ chần chừ

hồi lâu, cuối cùng cũng gõ cửa phòng bệnh, vừa đẩy cửa bước vào, thì thấy
trong phòng có ba giường, mẹ cô, bà Phan Quyên đang nằm ở giường trong
cùng, trên một cái giường khác có một cô gái tầm hai mươi tuổi đang ngồi.

Lâm Khinh Ngữ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó gọi một tiếng: “Mẹ.”

Bà Phan Quyên lập tức mở mắt: “Sao con lại tới đây?” Bà ngọ nguậy

muốn ngồi dậy, Lâm Khinh Ngữ không để ý, cô gái bên cạnh liền nhắc nhở
một câu: “Đỡ mẹ cậu ngồi dậy đi.”

Đến lúc ấy cô mới chịu giúp một tay: “Bệnh viện gọi điện thoại cho

con.”

Bà Phan Quyên ngồi lên, không mảy may trách móc thái độ hời hợt

lúc nãy của cô, nắm lấy tay cô bắt đầu hỏi: “Trời ạ, có phải đã làm nhỡ
nhàng việc học của con không, tiết học chiều nay thì sao? Mẹ chỉ bị thương
nhẹ thôi, đâu cần gọi con đến, ngày mai là có thể xuống giường về nhà
được rồi.”

Lâm Khinh Ngữ cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay bà, cuối

cùng cũng ngồi xuống nói: “Vừa hay đang là giờ nghỉ trưa ạ.”

“Ồ.” Bà Phan Quyên đáp lại một câu, rồi lại bắt đầu hỏi không ngừng

nghỉ về tình hình khi ở trường của cô, hỏi từ chuyện tại sao cuối tuần trước
không về nhà, đến tuần sau về nhà muốn ăn món gì.

Giữa những lời cằn nhằn liên miên của mẹ, đột nhiên Lâm Khinh Ngữ

nhớ đến hồi lớp 11.

Có một lần em trai cô Lâm Bân gây chuyện, nhà trường muốn đuổi

học nó, đây đã là trường thứ ba cả nhà tìm cho nó rồi, nếu tiếp tục bị đuổi
nữa thì sợ rằng chẳng có trường nào trong thành phố X này chịu nhận Lâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.