KHINH NGỮ - Trang 101

Bân vào học nữa. Phan Quyên đã phải xin xỏ rất nhiều, chi rất nhiều tiền,
trường học mới miễn cưỡng giữ Lâm Bân lại để quan sát.

Xử lý chuyện này xong, thì Phan Quyên mệt đến mức phải vào nằm

viện.

Lâm Khinh Ngữ khi đó đang học năm thứ nhất buổi tối liền kéo Lâm

Bân vào viện, Lâm Bân nhận sai xong, Phan Quyên liền tha thứ cho nó, sau
đó bảo Lâm Khinh Ngữ ở lại chăm sóc mình.

Chăm sóc Phan Quyên một hai ngày thì không có vấn đề gì, nhưng

ngày nào cũng như vậy, khiến việc học hành của Lâm Khinh Ngữ bị gián
đoạn, vừa hay lúc đó là thứ sáu, Lâm Khinh Ngữ có một trận thi đấu, cô vội
vàng muốn tới tham gia, nhưng thân thể của Phan Quyên cần kiểm tra, nên
bà giữ cô lại không cho đi, Lâm Khinh Ngữ không chịu, vì thế hai mẹ còn
liền xảy ra tranh cãi.

Lâm Khinh Ngữ cảm thấy rất vô lý: “Mẹ bảo Lâm Bân xin nghỉ tới

chăm sóc mẹ một ngày cũng đâu phải là chuyện không thể!”.

Nhưng Phan Quyên lại đùng đùng nổi giận: “Sao đứa con gái như con

lại chẳng hiểu chút lý lẽ nào thế! Mẹ khó khăn lắm mới xin nhà trường
đừng đuổi học em trai con, giờ nó đang học ở trường, sao có thể tùy tiện
xin nghỉ được! Cái trận thi đấu gì đó của con, chẳng liên quan gì đến thành
tích cả, ngày nào cũng chỉ biết làm mấy thứ nhố nhăng vớ vẩn, con gái mà
mạnh mẽ hiếu thắng như vậy, chẳng hay ho gì đâu! Sau này con còn phải
lấy chồng sinh con nữa, phải sửa cái tính bướng bỉnh đó đi, mẹ không cho
con đi!”.

Lâm Khinh Ngữ cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng lại trông thấy y tá

đang đưa bà Phan Quyên đi kiểm tra lại, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy, bất kể
có thế nào đi chăng nữa thì đều là mẹ của mình, nếu bảo cô cứ phớt lờ cơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.