“Tôi đồng ý, điều đó có vẻ rất kỳ cục. Nhưng ba
tuần trước tôi không nghĩ đến nó nhiều lắm. Như tôi
đã nói rồi, lúc nào tôi cũng nghĩ rằng những tìm kiếm
của Lars là vô hại.”
“Vậy tại sao bà lại đến?” Thorvaldsen hỏi.
“Như ông nói đấy, Henrik, tôi thấy hối hận.”
“Và tôi không muốn làm trầm trọng hóa thêm
những hối hận đó. Tôi không biết bà, nhưng tôi biết
rất rõ Lars. Ông ấy là một người tốt và những tìm
kiếm của ông ấy, đúng như bà đã nói, hoàn toàn vô
hại. Nhưng tuy vậy chúng rất quan trọng. Cái chết
của ông ấy đã làm tôi rất buồn. Tôi vẫn luôn tự hỏi
không biết đó có phải là một vụ tự tử không.”
“Tôi cũng vậy,” bà nói trong hơi thở. “Tôi đã cố đổ
tội sang mọi nơi để có thể hợp lý hóa được điều đó,
nhưng trong thâm tâm tôi không bao giờ chấp nhận
việc Lars tự giết mình.”
“Điều đó giải thích tại sao, nhiều hơn mọi thứ khác,
bà có mặt ở đây,” Henrik nói.
Malone có thể nói rằng bà cảm thấy không thoải
mái, vì thế anh tìm cách giúp bà tránh thể hiện các
cảm xúc của mình. “Cho tôi xem quyển nhật ký được
không?”
Bà đưa cho anh quyển sổ và anh lật giở, tất cả có
khoảng một trăm trang, rất nhiều con số, hình vẽ,
biểu tượng, và những trang kín đặc chữ. Rồi anh xem
xét gáy cuốn sổ với con mắt đầy kinh nghiệm của
một người sành sỏi về sách vở và điều gì đó làm anh
chú ý. “Có nhiều trang bị thiếu.”
“Anh muốn nói gì?”
Anh chỉ cho bà đoạn đầu gáy sách. “Nhìn này.
Những khoảng cách nhỏ ấy.” Anh tẻ đoạn gáy ra. Chỉ