KHO BÁU CỦA CÁC HIỆP SĨ ĐỀN THỜ - Trang 305

đó để xem xét, nhưng Lars không bao giờ quay trở lại
Avignon cả.”

“Và ông ấy không nói cho ông là nó ở đâu à?”

Malone hỏi.

“Không, thưa ông.”
“Trong quyển nhật ký không có lời nào viết về bức

tranh cả.” Malone nói. “Tôi đã đọc cả rồi. Không có
từ nào về Avignon hết.”

“Nếu Lars không nói cho ông bức tranh đó ở đâu,

thì tại sao ông vẫn muốn vào trong đó?” Stephanie
hỏi. “Ông không hề biết là phải tìm ở đâu.”

“Nhưng con trai bà thì có đấy, vào ngày trước khi

cậu ấy chết. Cậu ấy và tôi lẽ ra cũng phải vào bên
trong cung điện để tìm, ngay sau khi cậu ấy từ vùng
núi trở về. Nhưng, thưa bà, như bà cũng đã biết...”

“Nó cũng không bao giờ trở về cả.”
Malone thấy rõ là Stephanie đang cố gắng đè nén

cảm xúc của mình. Bà rất giỏi, nhưng không giỏi
được đến mức đó. “Tại sao ông không đi?”

“Tôi nghĩ rằng sống được là điều quan trọng nhất.

Vì vậy tôi đã trốn vào trại điên.”

“Cậu ấy chết trong một vụ lở tuyết,” Malone nói

rõ. “Cậu ấy không bị giết.”

“Anh không biết rồi. Trên thực tế,” Claridon nói,

“anh không biết gì cả.” Ông nhìn quanh quảng
trường. “Chúng ta phải nhanh chân lên. Sắp đến tour
cuối cùng rồi. Phần lớn người làm ở đây là cư dân
lớn tuổi của thành phố. Nhiều người tình nguyện.
Đến bảy giờ là họ đóng cửa nhanh lắm. Không có hệ
thống an ninh hay chống trộm nào bên trong cung
điện đâu. Không có gì thực sự có giá trị được bày ở
đây nữa, và ngoài ra, tường đã đủ dày và cao lắm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.