“Tôi nói sự thật. Hắn đã ở đây, trong khi ông sợ
phát run phát rét lên.”
“Ông và các giáo hữu của ông là những người mà
tôi sợ. Lars cũng sợ các ông.”
“Ông ấy có lý do để sợ. Ông ấy đã nói dối tôi,
nhiều lần liền, và tôi rất ghét bị thất vọng. Ông ấy đã
được cho thêm một cơ hội để sửa chữa, nhưng lại đưa
ra thêm nhiều lời nói dối hơn.”
“Ông đã treo cổ ông ấy lên cái cầu đó phải không?
Tôi vẫn luôn biết điều đó.”
“Ông ấy là một kẻ vô thần. Tôi tin rằng ông hiểu
tôi sẽ làm tất cả những gì cần thiết để đạt được mục
đích của mình. Tôi mặc cái áo choàng màu trắng này.
Tôi là Trưởng giáo của tu viện này: Gần năm trăm
giáo hữu nằm dưới sự cai quản của tôi. Luật lệ của
chúng tôi rất rõ ràng: Mệnh lệnh của Trưởng giáo
ngang bằng với mệnh lệnh của Christ, bởi vì chính
Christ đã nói thông qua miệng của David: Ob auditu
auris obedivit mihi - Ông ấy sẽ vâng lời ta ngay khi
nghe ta nói. Cả cái đó cũng khiến cho ông cảm thấy
sợ hãi.” Gã vung vẩy quyển nhật ký. “Giờ thì nói đi,
câu đó trong này muốn nói gì?”
“Lars nghĩ rằng nó hé lộ địa điểm của cái mà
Saunière đã tìm thấy.”
Gã với tay lấy cái xe. “Tôi thề với ông là chân ông
sẽ cháy thành than nếu ông không trả lời câu hỏi của
tôi.”
Mắt Claridon lồi ra. “Tôi phải làm gì để chứng tỏ
sự thành thực nữa đây? Tôi chỉ biết vài mẩu của câu
chuyện thôi. Lars thích như vậy. Ông ấy ít chịu nói
lắm. Mà ông thì lại có quyển nhật ký của ông ấy.”
Một vẻ tuyệt vọng ngập tràn trong những lời đó,