trộn lẫn với sự thành thực.
“Tôi vẫn đang nghe đây.”
“Tôi biết Saunière đã tìm thấy bản mật mã đó ở nhà
thờ Rennes khi ông ấy thay một ban thờ cũ. Ông ấy
cũng tìm ra một hầm mộ và trong đó phát hiện rằng
Marie D'Hautpoul De Blanchefort không được chôn
ở bên trong nghĩa trang, mà bên dưới nhà thờ.”
Gã đã đọc được tất cả những điều đó trong quyển
nhật ký, nhưng điều mà gã muốn biết là, “Làm cách
nào mà Lars Nelle biết được những cái đó?”
“Ông ấy tìm được thông tin về hầm mộ trong
những quyển sách cũ tìm thấy ở Monfort Lamaury,
lãnh địa của Simon De Montfort, người đã miêu tả
nhà thờ Rennes hết sức chi tiết. Rồi ông ấy tìm ra
được nhiều dẫn chiếu hơn nữa trong bản thảo viết tay
của Corbu.”
Gã tỏ vẻ khinh miệt khi nghe thấy cái tên Simon
De Montfort - một kẻ cơ hội của thế kỷ mười ba
khác, kẻ đã chỉ huy cuộc Thập tự chinh Albigensia để
nhân danh Nhà thờ tàn phá vùng Languedoc. Nếu
không có ông ta, các Hiệp sĩ Đền thờ đã có được lãnh
thổ riêng của mình, điều chắc chắn sẽ ngăn cản sự
sụp đổ sau này của họ. Chỗ yếu của Dòng trước đây
là sự phụ thuộc của nó vào chính quyền trần tục. Tại
sao các Trưởng giáo đầu tiên lại cảm thấy cần phải
gần gũi với ngai vàng như vậy? Điều này vẫn thường
xuyên làm gã thấy khó hiểu.
“Saunière biết rằng người tiền nhiệm của mình, tu
viện trưởng Bigou, đã cho xây mộ cho Marie
D'Hautpoul. Ông ấy nghĩ rằng trong đó có bản viết
tay, và dẫn chiếu mà Bigou để lại trong các hồ sơ của
giáo khu về bức tranh, là các dấu vết.”