đất ra và nhìn thấy những tấm ván gỗ.
Anh nhìn lên, nhếch mép cười. “Thật tốt là tôi đã
đúng.”
***
De Roquefort chạy xộc vào phòng và đối mặt với
hội đồng cố vấn của mình. Gã đã vội vã ra lệnh triệu
tập cuộc họp các chức sắc cao nhất của Dòng sau khi
nói chuyện điện thoại xong với Geoffrey.
“Đã tìm được Bí Mật Lớn,” gã nói.
Sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt những người
ngồi đó.
“Giám quản trước và các đồng minh của ông ta đã
định vị được chỗ giấu. Tôi có một giáo hữu cắm theo
họ để dò xét. Anh ta vừa báo cáo là họ đã thành công.
Đã đến lúc đến đòi lại di sản của chúng ta rồi.”
“Cha định sẽ làm gì?” Một người hỏi.
“Chúng ta sẽ mang theo một đơn vị hiệp sĩ và bắt
lấy họ.”
“Lại sẽ có cảnh bắn giết ư?” Cha tuyên úy hỏi.
“Sẽ không có nếu công việc được tổ chức tốt.”
Cha tuyên úy không có vẻ gì là bị ấn tượng. “Giám
quản trước và Geoffrey, hình như là đồng minh của
cha vì cha vừa nói một giáo hữu của chúng ta đang
được cài vào chỗ họ, đã bắn hạ hai giáo hữu. Không
có lý do gì để khẳng định họ sẽ không tiếp tục bắn
nữa.”
Gã đã nghe quá đủ rồi. “Cha tuyên úy, đây không
phải là một vấn đề về niềm tin. Sự hướng dẫn của cha
là không cần thiết.”
“Sự an nguy của các thành viên của Dòng thuộc