Anh đặt chân còn lại lên bậc thang và thử nhún thêm
một lần nữa.
“Tôi nghĩ là nó sẽ đứng vững đấy.”
“Tôi nhẹ hơn,” Cassiopeia nói. “Tôi sẽ rất vui nếu
được xuống đầu tiên.”
Malone mỉm cười. “Nếu cô không thấy phiền, tôi
thích có được vinh dự đó.”
“Anh thấy chưa, tôi đã nói đúng nhé,” cô nói. “Anh
thực sự thích cái đó.”
Đúng vậy. Cái nằm bên dưới đang hấp dẫn anh,
giống như cuộc tìm kiếm những quyển sách hiếm qua
các giá sách tối tăm. Sẽ không bao giờ biết trước là sẽ
tìm thấy gì.
Vẫn bám tay vào bệ đỡ ban thờ, anh hạ người
xuống, bước vào bậc thang thứ hai. Chúng cách nhau
khoảng mười tám inch. Anh nhanh chóng chuyển tay
xuống đầu thang và bước thêm một bậc nữa.
“Tôi thấy ổn đấy,” anh nói.
Anh tiếp tục đi xuống, thật cẩn thận ở mỗi bước.
Phía trên anh, Stephanie và Cassiopeia đang lấy đèn
rọi vào bóng tối. Trong quầng sáng của chúng, anh
thấy mình sắp xuống đến cuối thang. Mặt đất đã nằm
ở bước tiếp theo. Tất cả được bao phủ một lớp đá sỏi
mỏng theo hình dáng xương tay và xương sọ.
“Ném cho tôi cái đèn,” anh nói.
Thorvaldsen ném xuống một cái đèn pin. Anh bắt
lấy nó và chiếu ánh sáng ra xung quanh. Cái thang
cao khoảng mười lăm feet, dẫn từ nền lên đến đỉnh.
Anh thấy cửa ra nằm chính giữa một hành lang tự
nhiên, được hình thành từ mưa và tuyết hàng triệu
năm dội xuống đá vôi. Anh biết rằng dãy Pyrénées
đầy rẫy những hầm và đường ngầm.