cùng thì các giáo hữu đã hoàn thành được nhiệm vụ
của mình.” Anh xem xét các khả năng. “Chúng ta sẽ
biết được gì từ các tài liệu này?”
“Đây chưa phải là tất cả,” đột nhiên De Roquefort
lên tiếng. “Không có sách. Không một quyển nào.
Hiểu biết đó nằm ở đâu?”
“Là cái mà ông đang nhìn thấy đấy.”
“Ông nói dối. Còn phải có nữa. Ở đâu? Đừng định
chơi tôi. Các giáo hữu của chúng ta đã cất giấu rất kỹ
hiểu biết của mình. Ông biết điều đó. Philip chưa bao
giờ tìm ra được. Vậy nên nó phải nằm ở đây. Tôi có
thể nhìn thấy cái đó trong mắt ông. Còn có nhiều hơn
nữa.” De Roquefort với lấy khẩu súng và gí nòng vào
giữa hai lông mày của Mark. “Nói đi.”
“Tôi thà chết còn hơn.”
“Nhưng hẳn là ông không muốn thấy mẹ ông chết
chứ? Hoặc là các bạn của ông ở trên kia? Bởi vì đó là
những người tôi sẽ giết đầu tiên trước mắt ông, cho
đến khi tôi biết được điều tôi muốn biết.”
Mark cân nhắc. Không phải vì anh sợ De
Roquefort - thật lạ lùng, anh không cảm thấy chút sợ
hãi nào - mà chỉ đơn giản là anh cũng muốn biết. Bố
anh đã tìm kiếm trong hàng năm trời nhưng không
tìm được gì cả. Trưởng giáo đã nói với mẹ anh điều
gì về anh nhỉ? ‘Cậu ấy không có được sự kiên quyết
để kết thúc trận chiến của mình'. Khốn kiếp. Anh chỉ
còn cách lời giải đáp cho cuộc tìm kiếm của bố anh
một quãng rất ngắn.
“Thôi được. Theo tôi.”
***