đấy.”
“Các cha sáng lập Nhà thờ đã làm những gì họ phải
làm. Họ buộc phải tô vẽ mọi thứ để có thể tồn tại
được.”
“Ông tha thứ cho những gì bọn họ đã làm à?”
“Thì việc đã được làm rồi.”
“Nhưng chúng ta có thể thay đổi tất cả.”
Một ý nghĩ chạy qua óc anh. “Hẳn là Saunière đã
đọc cái này rồi.”
“Và không nói với ai cả.”
“Đúng vậy. Ngay cả ông ta cũng thấy được sự phù
phiếm của việc đó.”
“Ông ta không nói với ai bởi vì nếu vậy ông ta sẽ
đánh mất kho báu của mình. Ông ta đâu có ý niệm
nào về danh dự. Ông ta là một tên kẻ cắp.”
“Có thể. Nhưng rõ ràng là thông tin này đã ảnh
hưởng lên ông ta. Ông ta đã để lại nhiều đầu mối
trong nhà thờ của mình. Ông ta là một người có học
và đọc được tiếng La tinh. Nếu tìm thấy cái này, điều
mà tôi chắc chắn, ông ta chắc chắn là có hiểu được.
Thế nhưng ông ta đã cất nó lại vào chỗ cũ và khóa
cửa lại khi đi khỏi.” Anh nhìn chằm chằm xuống cái
bình đựng cốt. Liệu những gì anh đang nhìn thấy đây
có phải là xương của Jesus hay không? Một đợt sóng
buồn bã ào lên trong anh khi nhận anh ra những gì
mà cha anh để lại cũng chỉ là những mẩu xương.
Anh quay sang nhìn De Roquefort và hỏi gã điều
anh thực sự muốn biết. “Ông đã giết bố tôi phải
không?”
***