Bà đưa cho anh quyển sổ và anh lật giở, tất cả có khoảng một trăm
trang, rất nhiều con số, hình vẽ, biểu tượng, và những trang kín đặc chữ.
Rồi anh xem xét gáy cuốn sổ với con mắt đầy kinh nghiệm của một người
sành sỏi về sách vở và điều gì đó làm anh chú ý. “Có nhiều trang bị thiếu.”
“Anh muốn nói gì?”
Anh chỉ cho bà đoạn đầu gáy sách. “Nhìn này. Những khoảng cách nhỏ
ấy.” Anh tẻ đoạn gáy ra. Chỉ có một mảnh giấy lúc ban đầu còn lại ở nơi
trước đây đã từng dính vào gáy nhiều trang khác. “Đã bị tách ra bằng một
lưỡi dao cạo. Lúc nào tôi cũng trông chừng điều này. Không có gì phá hoại
giá trị một quyển sách bằng việc làm thiếu trang của nó.” Anh nhìn lại hai
đầu quyển sổ và chắc chắn là tám trang đã bị mất.
“Tôi chưa bao giờ chú ý đến điều đó,” bà nói.
“Chị thường bỏ qua nhiều thứ.”
Một vẻ tức tối hiện ra trên mặt bà. “Tôi sẵn sàng công nhận là mình đã
làm rối tung mọi việc lên.”
“Cotton,” Thorvaldsen nói, “toàn bộ sự hăng hái này có thể có nhiều ý
nghĩa hơn. Tài liệu lưu trữ của Dòng có thể là một phần của mọi tìm kiếm.
Lưu trữ gốc của Dòng được giữ ở Jerusalem, rồi chuyển về Acre, và cuối
cùng là đảo Cyprus. Lịch sử cho biết là sau năm 1312, số tài liệu lưu trữ
này được chuyển sang cho Dòng Hiệp sĩ Bệnh viện, nhưng không có bằng
chứng nào xác nhận điều đó. Từ năm 1307 đến năm 1314, Philip IV đã cố
công tìm kiếm số lưu trữ đó, nhưng không tìm được. Nhiều người nói rằng
kho báu đó là một trong những bộ sưu tập lớn nhất của thời Trung cổ. Thử
tưởng tượng xem việc định vị được chỗ cất giấu những văn bản đó có thể
có ý nghĩa gì.”
“Có thể là cuộc tìm kiếm sách lớn nhất trong lịch sử.”
“Những bản thảo viết tay mà chưa một ai từng nhìn thấy kể từ thế kỷ
mười bốn, chắc chắn là rất nhiều trong số đó chúng ta không hề biết đến.
Triển vọng tìm ra được những cái đó, dù đã là những chuyện xa xôi lắm rồi,
cũng xứng đáng để bỏ thời gian và công sức.”
Malone đồng ý.
Thorvaldsen quay sang Stephanie. “Tạm thời ngừng bắn được không?