trong mười phút nữa. Chúng ta phải đi cùng vào đó.”
Malone đứng dậy. “Chúng ta sẽ làm gì?”
“Tu viện trưởng Bigou, người mà Marie D'Hautpoul De Blanchefort đã
kể lại cho bí mật vĩ đại của gia đình mình, thỉnh thoảng có đến cung điện để
ngắm nhìn các bức tranh. Chuyện đó là trước Cách mạng, cho nên nhiều cái
vẫn còn được trưng bày. Lars phát hiện rằng có một bức tranh mà ông ta vô
cùng thích. Khi Lars phát hiện lại được bảng mật mã, ông ấy cũng tìm ra
được một dẫn chiếu đến bức tranh.”
“Dẫn chiếu như thế nào?” Malone hỏi.
“Trong sổ sách của giáo khu về nhà thờ ở Rennes le Château, vào ngày
ông ta rời Pháp sang Tây Ban Nha năm 1793, tu viện trưởng Bigou viết
dòng chữ cuối cùng: Lisez les Règles du Caridad.
Malone dịch thầm trong đầu: Hãy Đọc Các Quy Định Của Lòng Nhân
Từ.
“Saunière đã tìm thấy dòng chữ đó và giấu nó đi. Thật may mắn, sổ sách
của giáo khu vẫn còn, và cuối cùng Lars đã tìm ra nó. Có vẻ như Saunière
biết được rằng Bigou thường xuyên đến Avignon. Thời của Saunière, cuối
thế kỷ mười chín, cung điện chỉ là một cái vỏ sò đóng kín. Nhưng Saunière
có thể dễ dàng phát hiện có một bức tranh vào thời Bigou, của Juan De
Valdés Leal.
“Tôi cho rằng bức tranh vẫn còn ở trong đó chứ?” Malone hỏi, nhìn
chằm chằm qua cái sân rộng lớn về phía Chapeaux Galo, cổng chính của
cung điện.
Claridon lắc đầu. “Mất lâu rồi. Bị lửa đốt cách đây đã năm mươi năm.”
Lại có tiếng sấm vẳng đến.
“Tại sao chúng ta lại ở đây?” Stephanie hỏi.
Malone đặt mấy đồng euro lên bàn và để cái nhìn của mình chú mục vào
một quán cà phê ngoài trời khác cách đó vài cánh cửa. Trong khi những
người khác đang vội vã rời quán để tránh cơn bão sắp đến, một người phụ
nữ ngồi dưới một cái dù và chậm rãi uống nước. Cái nhìn của anh chỉ
thoáng qua, nhưng cũng đủ để anh ghi nhớ những đường nét sắc và đôi mắt
sáng. Làn da của cô có màu cà phê, dáng vẻ mềm mại khi một người phục