Một nụ cười hiện ra trên cặp môi mỏng. “Con đã phục vụ ta tận tâm,
theo như ta biết. Chính vì vậy ta đã chọn con.”
“Trong những ngày tới sẽ có rất nhiều lộn xộn.”
“Con đã được chuẩn bị để sẵn sàng. Ta đã xem xét kỹ mọi việc rồi.”
Ông là Giám quản duy nhất của Trưởng giáo. Ông thăng tiến rất nhanh
qua các cấp bậc, với một số người là quá nhanh, và chỉ có sự cương quyết
của Trưởng giáo mới đủ sức dập tắt được sự ấm ức. Nhưng cái chết sẽ sớm
tước mất khỏi ông người bảo trợ và ông sợ rằng tiếp sau đó sẽ là sự nổi
loạn mở rộng.
“Không có gì đảm bảo là con sẽ thế chỗ cha cả.”
“Con tự coi nhẹ bản thân quá mức đấy.”
“Con tôn trọng sức mạnh của các đối thủ của chúng ta.”
Sự im lặng bao trùm lên họ, và trong khoảng thời gian đó, những con
chiền chiện và những con chim đen phía trên cửa sổ được dịp thông báo sự
có mặt của mình. Ông nhìn xuống Trưởng giáo của mình. Người đàn ông
già nua mặc một áo khoác dài màu xanh đính những ngôi sao vàng. Mặc dù
những đường nét khuôn mặt đã in hằn dấu vết của cái chết sắp đến, vẫn còn
lại chút nào đó sự cường tráng trên con người ông. Một bộ râu màu ghi để
dài thả rối, bàn tay và bàn chân co quắp vì chứng viêm khớp, nhưng đôi
mắt vẫn tiếp tục sáng rực. Ông biết rằng hai mươi tám năm điều hành của
mình đã dạy cho người chiến binh già nhiều điều. Có lẽ bài học cốt tử hơn
cả là làm thế nào để tạo ra cho mình một vẻ bên ngoài lịch thiệp, ngay cả
khi phải đối mặt với cái chết.
Bác sĩ đã chẩn được khối u từ mấy tháng trước. Theo Giới luật, bệnh tật
sẽ không được chữa trị, vì người ta chấp nhận những gì Chúa muốn. Hàng
nghìn giáo hữu trong nhiều thế kỷ đã trải qua kết cục tương tự, và không
thể có chuyện một Trưởng giáo lại vi phạm truyền thống đó.
“Ta muốn ngửi thấy mùi của những tia nước biết bao,” người đàn ông
già cả thì thầm.
Giám quản liếc nhìn ra cửa sổ. Những ô cửa có từ thế kỷ mười sáu đang
mở ra, để mặc cho mùi hương dịu ngọt của đá ướt và cây cối xanh tươi tràn
vào mũi. Dòng nước chảy xa xa dội lên những thanh âm cao vút. “Phòng