“Thế thì tại sao con không giải thích hết mọi chuyện cho mẹ?”
“Ông Malone,” Cassiopeia nói, giọng vui vẻ. “Ông có muốn đi xem
công trình phục chế lâu đài không?”
Có vẻ như là nữ chủ nhà đang muốn nói chuyện riêng với anh. Điều đó
rất tốt - anh cũng có vài câu hỏi dành cho cô. “Tôi rất muốn.”
Cassiopeia đẩy ghế đứng dậy. “Thế thì để tôi chỉ cho ông. Mọi người ở
đây sẽ có thời gian để nói chuyện với nhau - rõ ràng là họ đang cần điều đó.
Xin cứ tự nhiên nhé. Ông Malone và tôi sẽ quay lại ngay thôi.”
Anh đi theo Cassiopeia ra ngoài, trong một buổi chiều nắng tươi. Họ đi
dọc theo lối đi phủ bóng cây, về phía bãi đỗ xe và công trường xây dựng.
“Khi nào làm xong,” Cassiopeia nói, “một lâu đài theo phong cách thế
kỷ mười ba sẽ mọc lên ở đây, chính xác giống như bảy trăm năm trước.”
“Thật là một công trình lớn.”
“Tôi thích làm các công trình lớn.”
Họ bước vào công trường qua một cái cổng lớn bằng gỗ và đi về phía
một ngôi nhà gỗ tường bằng sa thạch bên trong có một nơi tiếp tân hiện đại.
Bên ngoài tỏa ra mùi bụi, mùa ngựa, và mùi của đổ nát, với khoảng một
trăm người đang tham quan.
“Toàn bộ móng bao quanh đã làm xong và tường thành nối hai đài quan
sát sẽ được xây,” Cassiopeia nói và đưa tay chỉ. “Chúng tôi sắp bắt đầu
dựng mấy cái tháp canh và mấy tòa nhà chính. Nhưng sẽ phải mất thời
gian. Chúng tôi phải tạo hình dáng cho gạch, đá, gỗ, và vữa sao cho thật
giống với bảy trăm năm trước đây, sử dụng cùng các phương pháp và công
cụ với thời đó, thậm chỉ còn mặc đúng các loại quần áo đó.”
“Họ có ăn cùng thứ đồ ăn không?”
Cô mỉm cười. “Chúng tôi cũng có những ứng biến cho hợp với thời đại
chứ.”
Cô dẫn anh đi qua khu vực xây dựng và bước vào một lối đi dốc, sườn
một ngọn đồi dẫn lên một mỏm đất khiêm nhường, từ đó có thể nhìn được
bao quát toàn bộ khu vực.
“Tôi thường xuyên đến chỗ này. Một trăm hai mươi đàn ông và phụ nữ
được thuê làm việc ở dưới kia.”