vệ mà.”
“Và việc đó khiến cho những gì ông đã làm trở thành đúng đắn à?”
“Stephanie, bà chưa bao giờ giữ một số thông tin không nói cho các
nhân viên của mình à?” Thorvaldsen hỏi.
Bà im lặng.
“Ông ấy nói đúng,” Malone nói.
Bà quay ngoắt lại nhìn anh.
“Đã bao nhiêu lần chị chỉ nói cho tôi một phần câu chuyện? Và đã bao
nhiêu lần tôi đã phải than phiền sau đó rằng suýt nữa tôi bị giết vì điều đó?
Và chị đã nói gì? Rằng phải quen với việc ấy đi. Ở đây cũng giống thế thôi,
Stephanie ạ. Tôi không hề thích thú gì chuyện này hơn chị đâu, nhưng tôi
đã quen rồi.”
“Tại sao chúng ta không ngừng tranh cãi với nhau để tập trung xem xét
có thể hiểu ra được điều gì đó liên quan đến những gì Saunière đã tìm thấy
nhỉ?” Cassiopeia nói.
“Và cô định gợi ý chúng ta bắt đầu từ đâu?” Mark hỏi.
“Tôi sẽ nói rằng tấm bia mộ của Marie D’Hautpoul De Blanchefort là
một điểm xuất phát tuyệt vời, và rằng chúng ta đã có được quyển sách của
Stublein mà Henrik mua được ở chỗ bán đấu giá.” Cô chỉ cái bàn. “Nó
đang được mở đến trang có hình vẽ rồi.”
Tất cả tiến lại gần cái bàn và nhìn vào hình vẽ.
“Claridon đã giải thích nó khi chúng tôi còn ở Avignon,” Malone nói, và
anh nói cho họ về cái ngày chết không đúng - 1681 thay vì 1781 - những
con số La Mã - MDCOLXXXI trong đó có một con số không, và loạt số La
Mã còn lại - LIXLIXL nằm ở góc dưới bên phải.
Mark lấy một cái bút chì đặt trên bàn ra và viết 1681 và 59 59, 50 lên
một tờ giấy. “Đây là đảo ngược của những số đó. Tôi không hiểu số không
trong 1681. Claridon nói đúng, trong hệ thống số của La Mã không có số
không.”
Malone chỉ vào những chữ cái Hy Lạp trên phiến đá bên trái. “Claridon
nói chúng là những từ La tinh được viết theo bảng chữ cái Hy Lạp. Ông ta
đã luận ra câu Et in arcadia ego. Nghĩa là: ‘Và ở Arcadia tôi.' Ông ta nghĩ