KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 121

Mục Táp cười cười, đứng dậy đi rửa bát. Rửa xong, cô lên lầu, đi dọc

theo hành lang, ngang qua phòng Mục Kiều, nghe thấy tiếng khóc sụt sùi
của em gái, và những lời dỗ dành, an ủi của Kiều Tuệ Tuệ.

“Ai thèm gả cho anh ta! Anh ta bây giờ đã thay đổi, không giống trước

kia, không chịu kiên nhẫn vỗ về con, lúc nào cũng mặt nặng mặt nhẹ với
con!” Mục Kiều khóc đến đỏ bừng chóp mũi ,“Con cũng bề bộn nhiều việc
chứ bộ. Cái mụ già trong công ty lúc nào cũng cố ý làm khó dễ con, luôn
sai con làm mấy chuyện vặt vãnh. Thời gian này, con mệt chết đi được, nào
có tinh thần đến hầu hạ mẹ anh ta. Anh ta lại vì chuyện đó mà giận dỗi,
trách móc con……”

“Kiều Kiều, mẹ chẳng thiên vị bên nào cả. Mẹ chỉ nói thẳng, con quả

thực không hiểu chuyện. Dù bận đến mấy, cũng nên bớt chút thời gian thăm
mẹ Tiểu Cảnh. Tiểu Cảnh là đứa con hiếu thảo, nó dĩ nhiên phải xem trọng
bà già nó chứ. Bây giờ, bà ta xảy ra chuyện, thân là con dâu tương lai, con
cần năng quan tâm, thăm viếng. Nhưng con lại lặn biệt tăm biệt tích, xét về
tình hay về lí, con đều sai rõ mười mươi. Kiều Kiều, nếu con muốn cùng
Tiểu Cảnh tiến xa hơn, thì nên tích cực cải thiện mối quan hệ với bà Cảnh
đi, bằng không sau này, chỉ có con chịu khổ.” Kiều Tuệ Tuệ ân cần dạy
bảo.

Mục Kiều khóc thút thít, buồn buồn nói:“Con không thích mẹ anh ấy.”

“Tại sao?”

“Ánh mắt bà ta quái lắm…… vô cùng nghiêm khắc. Nhìn thấy bà ta,

cả người con liền không được tự nhiên.” Mục Kiều than thở,“Con không có
biện pháp làm trái lương tâm, đi lấy lòng bà ta.”

“Sao con cứng đầu cứng cổ thế? Con cứ nghĩ là vì Tiểu Cảnh đi, con

nên tậm tâm tận lực tôn kính, hiếu thuận với mẹ nó. Nếu không bà ta phản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.