KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 123

Trong những ngày cuối cùng của sinh mệnh, người mẹ cô nhắc đến

nhiều nhất, chính là bố cô. Bà nói bố cô là người tốt, là người vĩ đại. Sở dĩ
hai người ly hôn là do tính cách không hợp, chứ bố cô không hề làm gì có
lỗi với bà. Bà bảo cô không được trách móc hay oán hận ông, yêu cầu cô
nhớ kỹ, bất kể thế nào, ông Mục Chính Khang vẫn mãi là người thân của
cô.

Lúc ấy, Mục Táp hỏi:“Thế mẹ còn yêu bố không?”

Trình Hạo Anh nở nụ cười, trả lời ngay lập tức, không hề do dự:“Mẹ

luôn yêu bố, yêu vô cùng. Đời này mẹ chỉ yêu ông ấy. Ngày xưa, mỗi ngày
mẹ làm tận ba ca, ngày nào cũng tan tầm lúc nửa đêm. Bố con luôn đúng
giờ chờ mẹ trước cửa nhà máy, mua theo hai củ khoai lang nóng hổi, còn
cẩn thận dùng bao gói lại. Trông thấy ông ấy, mẹ liền mừng rỡ chạy
tới…… Khi đó, ông ấy chỉ ngoài hai mươi, dáng cao dong dỏng, diện mạo
tuấn tú. Đặc biệt là đôi mắt một mí, mỗi khi cười, đều thực mê người……”

Đoạn thời gian đó, Trình Hạo Anh luôn nhấn mạnh với con gái, Mục

Chính Khang là người tốt. Do đó, sau khi bà ra đi, Mục Táp dọn về ở nhà
bố mà không mang nhiều tâm lí bài xích.

Thần trí cô đang phiêu diêu, điện thoại bỗng vang lên chuông báo tin

nhắn.

“Ngày mai anh rãnh, đi chụp hình cưới nhé?”

Là số của Tống Vực.

Cô lấy tay sờ màn hình, khóe miệng dần nổi ý cười, nhẹ nhàng bấm

chữ ‘Được’..

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.