KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 141

Đúng tám giờ sáng, xe hoa của Tống Vực đậu trước cửa nhà Mục Táp.

Lúc anh xuống xe, trên tay cầm theo đóa hoa hồng diễm lệ. Anh nhìn cô
trìu mến, nở nụ cười tươi rói.

Tất nhiên, chú rễ là một trong hai nhân vật tiêu điểm của hôm nay. Bộ

âu phục scabal sang quý tôn lên dáng người tiêu chuẩn và khí chất trác
tuyệt của Tống Vực. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh mỉm cười với cô.

Sau đó, anh nâng bàn tay phải, ngón giữa chỉ vào huyệt thái dương,

dùng phương thức đúng chuẩn quân nhân Anh quốc, tặng cô dâu của mình
cái chào đầy phóng khoáng và lãng mạn.

Mục Táp lập tức học theo cách chào của anh. Lục Tây Dao đứng một

bên, nhịn không được nhắc nhở: “ Này này, cô dâu của tôi ơi, làm ơn biểu
hiện chút e dè, yểu điểu thục nữ xem nào. Nếu không có tôi kè kè bên cạnh,
thể nào cô cũng nhảy bổ vào lòng chú rễ.”

Lẫn trong mấy anh chàng phù rễ điển trai, Tống Vực ôn tồn tiến lên

phía trước, tiếp đón cô dâu xinh đẹp.

Ông Mục Chính Khang, bà Kiều Tuệ Tuệ, và Mục Kiều ngồi cùng một

chiếc xe, theo sau xe cưới, lái thẳng đến khách sạn. Mục Kiều ngồi nép vào
một góc, mặt hầm hầm, rầu rĩ không vui. Cả quãng đường, hình ảnh Tống
Vực chiếm lĩnh đầu óc cô ta. Tống Vực – chú rễ hoàn hảo nhất Mục Kiều
từng thấy. Còn khuôn mặt chị Mục Táp…dạt dào niềm hạnh phúc chân
thật. Bọn họ ngọt ngào ôm nhau lên xe hoa. Hình ảnh ấy rung động lòng
người, khiến người ta trầm trồ ngưỡng mộ…… Chứng kiến quang cảnh đó,
đáy lòng Mục Kiều dội lên cảm giác lạ lẫm. Cụ thể là gì? Cô ta không biết.
Cô ta tạm thời lý giải, sỡ dĩ xuất hiện loại cảm giác ấy, là do ban đầu, người
đính ước với Tống Vực là cô ta. Thế mà hôm nay, chị Mục Táp thay cô ta
làm dâu nhà họ Tống, nên tâm trạng cô ta có chút bồi hồi, xao xuyến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.