KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 147

trái cậu ta đã càn quấy dưới bắp đùi Mạc Tử Tuyền, lè nhè mấy tiếng xuân
tâm:“Người đẹp, chúng ta tìm chỗ yên ắng, kín đáo hơn đi, thế mới tiện cho
việc tìm hiểu sâu sắc.”

Mạc Tử Tuyền tặng cậu chàng nụ cười vô vàn quyến rũ, đôi mắt lúng

la lúng liếng, truyền tải đủ đầy nét phong tình vạn chủng, như muốn câu
hồn đoạt phách cậu ta.

Công tử Trịnh gia triệt để ngây ngẩn.

Mạc Tử Tuyền tiến sát mặt cậu chàng, nụ cười bỗng chốc đậm đà vẻ

khinh khi, miệng rù rì âm thanh miệt thị, “ Dựa vào cái gì? Khuôn mặt, gia
thế hay cái tiếng phong lưu phóng khoáng? Để tôi nói cho cậu nghe nhé…
cả ba đều thối hoắc. Chỉ dựa vào mấy thứ bèo nhèo đó, mà muốn tìm hiểu
sâu sắc với Mạc Tử Tuyền tôi? Giờ thì tôi đã hiểu, tại sao người đời luôn
mồm mỉa mai Trịnh Dương Thịnh thất bại trong việc dạy dỗ con cái, để
thằng con biến thành kẻ suy đồi, cặn bã.”

Gương mặt Trịnh công tử vì sung huyết mà phình to, đỏ tía. Cậu ta

giận run người, đứng phắt dậy, toan ‘tính sổ’ với Mạc Tử Tuyền.

Trong nháy mắt, cả sảnh huyên náo.

Có người tốt bụng nhắc nhở Tống Vực bên kia xảy ra chuyện. Tống

Vực nghe vậy, quay qua, thấy toàn thân Trịnh công tử sục sôi lửa giận. Anh
khẽ rũ mí mắt, đặt ly rượu xuống bàn, phiền não đi tới đó.

Đương lúc Trịnh công tử dợm nắm tóc Mạc Tử Tuyền, cổ tay liền bị

túm mạnh, vừa ngoảnh đầu thì thấy Tống Vực. Gương mặt Tống Vực bình
tĩnh, nhưng ánh mắt lóe lên tia lạnh cảnh cáo, giữ rịt cổ tay đối phương,
cười nhàn nhạt:“Trịnh công tử, tôi kính cậu một ly.” Tay còn lại của anh vói
lấy chai rượu trên bàn, rót đầy ly thủy tinh, khẽ nâng ly trước mặt Trịnh
công tử, sau uống một hơi cạn sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.