Mục Táp dìu Mạc Tử Tuyền lên lầu, vào phòng chị ta. Đây là lần đầu
tiên cô ‘tham quan’ phòng Mạc Tử Tuyền. Bài trí của căn phòng thập phần
thanh nhã. Lọ hoa mã đề đặt cạnh cửa sổ tỏa mùi hương thơm ngát, vấn vít
quanh chóp mũi.
“Táp Táp, cho chị xin lỗi. Vì chị mà hôn lễ của bọn em xảy ra chuyện
không vui. Em đừng để bụng nhé.” Ngữ khí Mạc Tử Tuyền đựng đầy vẻ áy
náy.
Chị ta muốn nhắc đến sự việc của Trịnh công tử.
“Ôi trời, sao chị lại xin lỗi em. Chị là người bị hại mà, nào có liên
quan gì.” Mục Táp vừa nói vừa giúp chị ta ngồi xuống.
“Em không trách chị là tốt rồi.” Mạc Tử Tuyền nở nụ cười dịu dàng từ
tận xương tủy,“Nếu không, lòng chị vẫn day dứt không yên.”
Mục Táp đáp lại bằng nụ cười tít cả mắt. Cô nhìn ngó xung quanh
phòng, tầm mắt bị thu hút bởi khung hình đặt ngay tủ đầu giường. Trong
khung hình là ảnh chụp của Tống Hạo và Mạc Tử Tuyền. Phông nền là núi
rừng bạt ngàn, xanh mướt. Ánh mắt dừng trên khung hình khá lâu, Mục
Táp cảm thấy có điều không thích hợp. Trong ảnh, Tống Hạo nở nụ cười
xán lạn, đôi mắt anh ấy lấp lánh tia sáng hạnh phúc khó nén. Ngược lại,
Mạc Tử Tuyền dù cười, nhưng nụ cười kia quá nhạt nhòa, dường như có
thể phôi pha, tan biến bất kì lúc nào. Hai tay Tống Hạo thân thiết ôm eo
Mạc Tử Tuyền, còn đôi tay Mạc Tử Tuyền đặt ngay ngắn, quy củ trước
bụng, vẻ mặt có chút xa cách và miễn cưỡng.
Mạc Tử Tuyền nhìn theo ánh mắt Mục Táp, bùi ngùi lên tiếng:“Bức
ảnh ấy chụp sau khi chị kết hôn với Tống Hạo. Ngày đó là sinh nhật của
anh ấy. Bọn chị cùng nhau leo núi, rồi xin tá túc ở một gia đình nông thôn.
Chính người trong gia đình ấy chụp giùm bọn chị bức ảnh này.”
“Thế à, chụp rất đẹp đấy chị.” Mục Táp nói.