KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 257

quá nhanh và mạnh, nên tay cô ta không cẩn thận quơ đổ ly rượu của ông
Mục Chính Khang.

Sàn nhà vang tiếng “xoảng”, Kiều Tuệ Tuệ vội vàng khom mình nhặt

ly rượu “Tôi đi đổi cái khác cho ông.”

“Thái độ gì đấy hả?” Mục Chính Khang chau mày nhìn Mục Kiều,

trầm giọng,“Trời đánh tránh bữa ăn, con không thể vui vẻ dùng cơm và trò
chuyện với mọi người ư? Sao cứ vùng vằng, giãy nảy như đứa dở hơi thế?”

Mục Kiều đanh mặt, tức tốc đáp trả:“Chẳng qua con chỉ lỡ tay làm rơi

cái ly. Bố có cần nặng lời thế không? Con thấy dạo này bố buồn cười lắm
nhé, cứ chăm chăm chĩa mũi dùi vào con, bắt bẻ từng li từng tí. Sao bố
thiên vị thế?”

Từ ngày Mục Kiều xúc phạm bà Trình Hạo Anh, Mục Chính Khang

sục sôi lửa giận, bực bội la rầy Kiều Tuệ Tuệ. Ông trách bà quá nuông
chiều, dung túng Mục Kiều, trách bà tự tay đắp nặn nên cô con gái điêu
ngoa, đỏng đảnh. Kiều Tuệ Tuệ tự biết mình đuối lí, nên lặng thinh nghe
chồng giáo huấn, không dám ho he nửa lời. Tuy nhiên, Mục Kiều tình cờ
nghe thấy. Cô ta cảm thấy không phục, bèn chạy đến tranh luận cùng ông.
Cô ta thẳng thừng trách móc ông không tôn trọng người vợ hiện tại, trong
lòng chỉ khư khư ôm ấp bóng hình bà vợ trước . Cô ta lên án hành động của
ông là dụng tình bất chuyên*, khiến ông nổi cơn tam bành.

*Có nghĩa là người không chung thủy, chỉ biết lợi dụng tình cảm của

người khác.

“Kiều Kiều, con nói bớt vài câu giùm mẹ.” Kiều Tuệ Tuệ lấy cái ly

mới, đặt trước mặt ông Mục Chính Khang, và nhắc khéo con gái.

“Bộ con nói sai ư?” Mục Kiều tiếp tục ngoan cố,“Mục Táp nói láo

quen mồm, trong ngoài bất nhất, ấy vậy mà bố trắng trợn che chở, bênh vực
chị ta. Ngược lại, bố lúc nào cũng chì chiết, đay nghiến con. Bố bảo con cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.