‘Trước kia, anh từng có sở thích chụp ảnh, đặc biệt là chụp cảnh
những chú chim bay lượn. Kỹ năng đã sớm tôi luyện từ lâu. Mấy cái này
chẳng nhằm nhò gì.” Tống Vực dùng vẻ mặt tỉnh queo khoe tài.
Mục Táp ném cho anh ánh mắt “Anh khiêm tốn một tí thì chết à?”.
Cách họ không xa, một con thuyền khác đang chở một gia đình gồm
sáu thành viên: hai cặp vợ chồng – một già một trẻ và hai đứa nhóc sinh đôi
trai gái. Hình ảnh bọn họ quây quần bên nhau thật ấm áp biết bao. Mục Táp
ghi lại hình ảnh đấy. Chụp xong, cô mải mê ngắm ảnh, bụng bảo dạ, gia
đình này thật hạnh phúc. Hai cụ già tuy đã cao tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn
tràn đầy sức sống, tình cảm đôi vợ chồng trẻ thắm thiết qua từng cử chỉ
nhỏ, thêm hai đứa nhóc hoạt bát, đáng yêu.
Đây là điển hình của một gia đình hạnh phúc: trên có già, dưới có trẻ,
thêm tình yêu làm chất giữ lửa tuyệt vời.
Gần đến giữa trưa, thuyền mới cập bờ, Tống Vực nhảy lên trước, đoạn
xoay người đỡ Mục Táp. Hai người đi tới nhà hàng cách đấy không xa để
dùng bữa.
Bởi đã đặt phòng trước, nên sau khi khai báo tên tuổi, nhân viên phục
vụ liền nhanh nhẹn dẫn đường cho họ. Ba người đi xuyên qua hai tấm bình
phong in hình hạc múa trên ao sen, tiến đến phòng bao. Vừa bước vào
phòng, họ liền nhìn thấy trên bàn đã dọn sẵn hai tách trà nóng hổi và đĩa xà
lách trộn.
Tống Vực xem thực đơn, gọi phần ăn dành cho hai người.
Lúc bê đồ ăn lên, Mục Táp nhìn thấy nữ nhân viên phục vụ mặc sườn
xám màu hồng nhạt. Đôi mắt Mục Táp nhất thời lóe sáng, cô bỗng nhớ tới
hình ảnh Mạc Tử Tuyền mặc bộ sườn xám màu xanh thẫm. Chờ cô phục vụ
lui ra, cô hiếu kì hỏi:“Anh thích phụ nữ mặc sườn xám không?”