KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 330

Mấy ngón chân Mục Táp bị anh nắn bóp hồi lâu, sau chuyển thành

màu hồng, như thể chân giò hun khói. Cô ấm ức than ngắn thở dài, lên án
anh quá bạo lực. Song khi đứng dậy, hai chân cô đã có thể hoạt động thoải
mái. Cô bật cao vài cái tại chỗ, rồi tí tởn chạy vô bếp nướng bánh quy.

Tống Vực ngồi trên sô pha, vẻ mặt đăm chiêu nhìn theo bóng dáng cô.

*

Hôm sau lúc nghỉ trưa, Mục Táp nhận điện thoại của bà Kiều Tuệ Tuệ.

Bà bảo đang chờ cô dưới tầng trệt công ty.

Mục Táp đi thang máy xuống tầng trệt, thấy bà ngồi trên sô pha đặt

giữa đại sảnh, xung quanh đầy mấy túi đồ. Cô vội vã chạy tới .

“Táp Táp, sáng nay dì đi chợ nông sản, mua được khá nhiều đồ ngon,

nên đem chia cho nhà con một ít .” Kiều Tuệ Tuệ chỉ túi táo đỏ Tân Cương,
trứng gà, và cá khô,“Con xách không hết, thì kêu Tống Vực tới giúp con
chở về nhé.”

Mục Táp cảm ơn bà. Kiều Tuệ Tuệ xua tay, nói không có chi, người

một nhà mà khách khí nói ơn nói nghĩa làm gì. Sau, bà hỏi gần đây cô sống
thế nào, công việc vẫn thuận lợi chứ? Mục Táp trả lời tất cả đều tốt.

“Táp Táp, dì cứ lo con sẽ giận dì vì chuyện không vui lần trước.”

Giọng nói bà hơi ngập ngừng ,“Bố con nói đúng, chính dì chiều hư Kiều
Kiều. Nhưng mà Táp Táp à, ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, nên trong
thời gian ngắn, bắt nó lập tức hiểu chuyện thì hơi khó. Con là chị nó, thông
cảm cho em nó tí nha. Xem như dì Kiều nhờ con vậy.”

Mục Táp mím môi, khẽ gật đầu.

Bà Kiều Tuệ Tuệ thoáng xấu hổ, bèn hít mạnh một hơi, nói tiếp:“Dì tin

tưởng giữa con và Tiểu Cảnh không có chuyện bất minh. Hết thảy đều do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.