KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 332

Mục Táp nghiêm túc:“Dì yên tâm, con cũng ngại phiền phức lắm.”

Hai người hàn huyên hồi lâu, lát sau, bà Kiều Tuệ Tuệ xách mấy túi đồ

đi về. Mục Táp nhìn theo bóng lưng bà dần khuất xa, lòng ngậm ngùi khó
tả. Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ luôn tảo tần hi sinh vì con cái.
Kiều Tuệ Tuệ luôn nhọc lòng suy tính cho Mục Kiều. Ngày trước mẹ Cảnh
Chí Sâm phải nhập viện, bà vất vả lo toan chuyện cơm nước, ngày ngày lụi
hụi chạy từ nhà đến bệnh viện, quan tâm chăm sóc bà thông gia tương lai.
Bây giờ lại xách theo túi lớn, túi bé đến đây mong cô thông cảm. Chứng
kiến một người bề trên như bà lại ăn nói khép nép với mình, Mục Táp có
chút xót xa.

Quả thật, trong lòng cô rất hâm mộ Mục Kiều. Dẫu bên ngoài Mục

Kiều gây ra chuyện lớn đến cỡ nào, hay không ngừng gặp rắc rối quấn thân,
thì về nhà, con bé vẫn may mắn có được vòng tay yêu thương, che chở của
dì Kiều…

Nếu là trước kia, cô ắt hẳn sẽ ít nhiều cảm thấy tủi thân. Song lúc này,

cảm giác ấy đã dần phôi phai. Có lẽ, cô đã nghĩ thông suốt, hoặc vì, cô đã
có mái ấm của riêng mình?

Mái ấm của riêng mình? Mục Táp đột nhiên ý thức được, bản thân vô

cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại. Cuộc sống của cô và Tống Vực trôi
qua một cách…hòa hợp và tự nhiên, như thể cuộc hôn nhân này không dính
dáng đến lợi ích hai gia đình, mà giống như đôi tình nhân trải qua thời gian
yêu nhau, rồi ‘cây tình yêu’ ấy dần chín mùi, đơm hoa kết trái, tạo thành
‘quả hôn nhân’.

Ảo giác này thật kì diệu.

Từ bao giờ, cô đã lưu luyến anh đến mức không nỡ rời xa.

Tan tầm, Tống Vực lái xe tới công ty Mục Táp, giúp cô mang mấy túi

đồ bà Kiều Tuệ Tuệ cho lên xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.