Tống Vực tựa như ‘siêng quá hóa điên’, mải mê ‘cày cấy’ không
ngừng nghỉ. Tận đến nửa đêm, Mục Táp thút thít nài nỉ anh buông tha, anh
mới miễn cưỡng rời khỏi cô. Sau đó, lồng ngực anh kề sát lưng cô, đầu lưỡi
uyển chuyển ve vuốt vành tai nhỏ, bàn tay lưu luyến nơi gò ngực trắng
ngần. Bọn họ như thể hòa thành một khối.
“Táp Táp.” Anh khẽ cười, âu yếm vào tai cô,“Xa nhau ba ngày, em có
nhớ anh không?”
Mục Táp buồn ngủ đến cực điểm, theo tiềm thức mơ mơ màng màng
gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Dưới ngọn đèn, khuôn mặt trắng nõn của Mục Táp lóe lên hai rặng
mây đỏ, rèm mi cong vút như cánh bướm xinh, cần cổ mảnh dẻ tỏa hương
thơm dìu dịu của sữa tắm, mái tóc hơi ẩm ướt càng tăng độ óng ả, vầng trán
lấm tấm những giọt mồ hôi… Nhìn cô giống như một đứa bé mệt mỏi rã rời
sau khi hăng hái chơi đùa.
Hiển nhiên sự trả lời nửa vời của cô không thỏa mãn được anh. Tống
Vực véo nhẹ chóp mũi cô, cố chấp hỏi lại: “Nhớ anh không nào?”
Mục Táp bực bội mở mắt, mắt mũi kèm nhem nhìn thấy hai anh chàng
Tống Vực. Cô bất giác lắc lắc đầu. Tống Vực càng bất mãn, anh nhoẻn
cười gian xảo, đoạn cúi đầu cắn cắn môi cô, dùng hành động thực tế chứng
minh sự khó chịu.
Mục Táp nào có hứng hùa theo nụ hôn của anh. Bấy giờ, cô chỉ muốn
ngủ một giấc thật ngon. ‘Con giun xéo lắm cũng quằn’, trước sự quấy nhiễu
dai dẳng của anh, cuối cùng cô đáp trả bằng cách cắn mạnh lưỡi anh một
phát. Anh bất ngờ bị đau, liền rên một tiếng, rồi dùng tay nâng cằm cô lên,
bức bách cô hùa nhập cùng anh. Tuy nhiên, thấy người cô mềm nhũn, èo
uột như cọng bún, lòng anh lại thương xót, nên chỉ hôn chứ không hoan.
Kết quả túng dục là, Mục Táp eo mỏi lưng đau suốt hai ngày.