KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 347

kém, tạm thời chưa nhìn ra, bèn hỏi:“Ảnh này chụp gì?”

Mục Kiều cười lạnh, nghiến răng ken két:“Chụp cảnh ướt át của Cảnh

Chí Sâm và Mục Táp.”

Sắc mặt Mục Táp trắng bệch.

“Kiều Kiều, em hãy nghe anh nói.” Cảnh Chí Sâm hít sâu một hơi,

luống cuống tìm cách phân bua.

“Anh khỏi cần tốn nước bọt nữa, đừng hòng tôi tin anh thêm một

chữ!” Mục Kiều ré giọng,“Anh là kẻ nói láo quen mồm. Anh lừa gạt tôi,
bảo anh và Mục Táp trong sạch, thề thốt kể từ khi quen tôi, anh không còn
cảm giác với chị ta. Hơ, anh tài thật, nói dối không hề chớp mắt. Nếu
không có những tấm ảnh nảy, suýt nữa tôi đã dại dột tin anh! Anh nhìn kĩ
đi, phông nền của mấy tấm ảnh là ở tiểu khu trước nhà tôi đó. Tôi phục độ
‘trơ’ của hai người ghê. Ngay tại trước cửa nhà tôi, mà hai người không
biết xấu hổ, dám trình diễn mấy chuyện đồi bại này ư?”

Cảnh Chí Sâm triệt để nghẹn họng, vành tai dần đỏ tía.

“Kiều Kiều.” Mục Táp mở miệng hỏi,“Ai đưa mấy tấm ảnh này cho

em?”

Mục Kiều giận dữ quay đầu, ánh mắt sắc như dao:“Mục Táp, chị cũng

chẳng kém cạnh. Loại người như chị nói dối thành tính, mà lúc nào cũng ra
vẻ thanh cao, vô tội. Tôi khinh. Chị xem ảnh đi, xem xong rồi, coi chị còn
thanh cao được nữa không?”

“Kiều Kiều, con mau bình tĩnh lại!” Kiều Tuệ Tuệ vội vã kéo tay con

gái,“Hôm nay là ngày……”

“Con chịu đủ rồi!” Khuôn mặt Mục Kiều giàn giụa nước mắt, thanh

âm tựa như cây đàn bị đứt một dây, khiến lòng người hoảng hốt,“Con đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.