buổi này có nhiều kẻ rãnh rỗi sinh nông nỗi thế nhỉ. Đang yên đang lành lại
nhảy bổ ra đường ‘vật lộn’ nhau, tự cầu xui cho bản thân mới ác đạn.”
Đồng chí cảnh sát vô cảm tiếp lời: “Bác thông cảm. Đầu năm nay,
nhiều người sống theo trào lưu mới: họ cảm thấy sống bình thường thì quá
mức tầm thường, nên tự tìm đường chết để thử cảm giác mạnh, thế mới là
đẳng cấp.”
Khoảnh thời gian Cảnh Chí Sâm nằm viện, rất nhiều bạn bè, anh em
đến thăm hỏi anh ta. Cả đám người xúm xít tranh nhau nhòm hình chụp X
quang, ác ý chế nhạo:“Cảnh thiếu ơi Cảnh thiếu, vì sao anh không biết,
phần eo lưng là điểm chí mạng của cánh đàn ông. Chúng tôi thật lòng
khuyên anh, đừng dại dột mất đi kiềm chế, mà báo hại cả đời phải sống
trong nín nhịn, bức bối nhá?”
Cảnh Chỉ Sâm chán chường cười khổ. Bấy giờ, cả thể xác lẫn tinh
thần anh ta đều trong trạng thái kiệt quệ, nào có tinh lực vui đùa cùng họ .
Sau sự việc ầm ĩ này, thái độ bà Cảnh trở nên cứng cỏi đến ương
ngạnh, bà bắt buộc con trai lập tức chia tay Mục Kiều. Ông Cảnh tím mặt
đứng trước giường bệnh, mắng xối xả:“Chẳng phải anh luôn tự tin tuyên
bố, bản thân mình giỏi mình tài hay sao? Nếu anh giỏi anh tài, thì anh thử
đứng lên cho tôi xem, đừng nằm ườn ra đó? Anh bảo mình xui xẻo nên gặp
chuyện này ư? Không, anh sai rồi, đây gọi là nhân quả đó? Tình cảm con
người, không phải là thứ để anh có thể ngã ngớn, trêu đùa. Chơi dao thì có
ngày đứt tay, nghịch lửa thì dẫn đến cháy nhà. Kết cục này tự anh chuốc
lấy. Anh nên nhớ, tự gây nghiệt thì đương nhiên không thể sống. Đơn giản
vậy thôi!”
Chị Cảnh Chí Sâm – Cảnh Chí Dao cũng lên tiếng giáo huấn anh
ta:“Cậu nghe lời bố mẹ đi, nhanh nhanh cắt đứt quan hệ tình cảm với Mục
Kiều. Nhà chúng ta không có phước phần rước ‘sư tử Hà Đông’ (bà chằn)
về làm dâu đâu nhé. Còn chưa cưới sinh, cậu đã bị nó vắt khô thành bộ