KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 359

Xe chạy ra khỏi công viên tưởng niệm, vừa rẽ ra đường lớn, bà Tống

liền nhìn thấy một chiếc xe màu xám bạc đang chậm chạp chạy tới từ phía
đối diện. Bà bị thu hút bởi người ngồi trên xe.

Chiếc xe kia đột ngột dừng lại, một người phụ nữ trung niên bước

xuống xe, vẫy tay về hướng bà Tống, hô to:“Xin hỏi bà có phải là Dịch Phỉ
hay không?…. Đúng là Dịch Phỉ phải không?”

Vẻ mặt bà Tống sững sờ, bà quýnh quáng yêu cầu tài xế dừng xe, rồi

tự mình mở cửa bước xuống.

Mục Táp trông thấy người phụ nữ kia hối hả chạy tới, mà bà Tống

cũng vội vàng chạy qua. Vài giây sau, hai bà cầm tay nhau, bốn mắt rưng
rưng lệ, ẩn chứa sự nghẹn ngào quá đỗi. Mục Táp suy đoán, có lẽ hai người
là bạn cũ.

Quả thực là bạn cũ trùng phùng, vui mừng khôn xiết. Huống hồ, bà

Tống đã mất liên lạc với người bạn này đằng đẵng suốt bảy năm. Bạn bà
định cư ở Vancouver, lâu lâu mới hồi hương tảo mộ. Đáng tiếc ngày mai bà
ấy lại phải bay về Vancouver, thế nên bà ấy nhất quyết níu kéo bà Tống, tha
thiết yêu cầu hai người tìm chỗ thích hợp để thoải mái dốc bầu tâm sự.

Những giọt nước mắt hân hoan lăn dài trên đôi má, bà Tống giơ tay

lau khóe mắt, ngoảnh đầu kêu tài xế chở Mục Táp về Tống gia, còn bà ở lại
hàn huyên cùng bạn.

“Thế mẹ về bằng cách nào?” Mục Táp hỏi.

“Mẹ đâu phải trẻ con, tự mình có thể về. Con yên tâm đi.” Bà Tống

giao cô chùm chìa khóa,“Chắc giờ này chị Chu đi chợ mua thức ăn rồi. Lát
nữa, Tống Vực cũng sẽ ghé. Con về nhà chờ nó trước đi.”

‘Vậy mẹ nhớ chú ý an toàn, có gì thì gọi con nhé.” Mục Táp dặn dò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.