“Cũng không có gì, bố gọi tính hỏi thăm tình hình cuộc sống và công
việc của con. Nhưng con cứ tắt máy suốt, làm bố sốt ruột quá chừng, cứ
như ngồi trên đống lửa.” Ông Mục Chính Khang nhẹ giọng thở phào, đoạn
quan tâm hỏi“Con ở nhà à? Đã ăn cơm chưa?”
Kể từ buổi tiệc sinh nhật đầy sóng gió của Mục Kiều, đây là lần đầu
tiên ông gọi điện hỏi thăm cô. Nếu cuộc điện thoại này đến từ ngày hôm
qua, ắt hẳn cô sẽ có chút ngại ngùng, hoặc hờn mát ông. Song, tại khoảnh
khắc này, khi nghe giọng nói ôn hòa của bố, đôi mắt cô liền nhòa lệ, tức
tưởi gọi bố ơi.
Ông Mục Chính Khang nghe thấy tiếng nói nghèn nghẹt của con gái,
liền sốt sắng hỏi han tình trạng của con.
“Hôm nay con ở khách sạn, không về nhà ạ. Con ăn cơm rồi bố.” Mục
Táp ngẫm nghĩ, sau thành thực trả lời.
“Sao con không về nhà? Trong nhà phát sinh chuyện gì hả?”
“Cũng không có gì to tát đâu bố, con chỉ không thích về thôi.”.
“Con đang ở khách sạn nào? Đọc bố nghe địa chỉ đi.” Mục Chính
Khang chần chừ vài giây rồi đề nghị.
****
Ông Mục Chính Khang nhanh chóng gõ cửa phòng Mục Táp. Ngoài
trời ồ ạt đổ cơn mưa tầm tã, thế nên lúc ông vào phòng, chiếc áo khoác
bành tô đã ướt nhẹp nước mưa. Ông mỉm cười hiền hậu, ân cần đưa Mục
Táp cái túi đang cầm trên tay:“Sẵn tiện đi ngang qua cửa hàng dì Chu, bố
mua vài món con thích ăn nè.”
Mục Táp nhanh nhảu tiếp nhận. Cô mở túi, bên trong đựng đầy mấy
món ăn vặt khoái khẩu của cô: nào chè đậu đỏ, nào cơm nắm hoa mai, có