KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 373

Mục Chính Khang chồm người phía trước, đắn đo hỏi:“Hai đứa cãi

nhau bằng miệng thôi phải không? Có động tay động chân không đấy?”

Mục Táp thoáng ngớ người, đoạn phì cười:“Thế bố nghĩ, anh ấy đánh

con hay con đánh anh ấy? Bố à, bố suy nghĩ nhiều rồi, tụi con đều là người
có học thức, lại sinh hoạt trong xã hội văn minh, tuyệt đối không dùng nắm
đấm để nói chuyện.”

“Con đã không muốn nói, vậy bố cũng không ép. Thế nhưng, cớ sao

con chịu ấm ức mà không gọi điện báo bố biết?” Ông trở nên bùi ngùi,“Dẫu
năng lực bố hạn hẹp, không giúp được con nhiều. Nhưng ông già này luôn
sẵn sàng lắng nghe con tâm sự. Táp Táp, con đừng nên sống khép kín quá,
hễ buồn hay tủi đều tự nuốt vào lòng, thể nào cũng tích tụ thành tâm bệnh.
Có đôi khi, thoải mái chia sẻ lại là cách chữa trị nhanh nhất và hiệu quả
nhất.”

Mục Táp gật gù, nói nhỏ tiếng ‘vâng’. Song cô quả thật không biết

giải thích thế nào để ông hiểu.

Hiếm hoi lắm mới có dịp cùng bố hàn huyên tâm sự, lòng cô bỗng bồi

hồi, xao xuyến lạ. Trong vùng kí ức xa xăm của thời thơ ấu, tâm trí cô vẫn
hiện hữu hình ảnh ‘một nhà ba người êm đềm, hạnh phúc’. Thuở còn thơ,
cô bé Mục Táp rất thích quấn quýt chơi đùa cùng bố. Tướng đi của bé hệt
như chú chim cánh cụt, chạy lẫm đẫm quanh người bố, vòi vĩnh ôm chân
bố, thỏ thẻ nói: bố ơi, bế con đi. Bố bé bật cười ha hả, bế bổng bé lên cao,
lượn quanh mấy vòng tròn. Sau, bé lại làm nũng, đòi được hôn má bố. Bố
bé vội vàng quay mặt đi, than phiền: mặt bố bẩn lắm, chờ bố đi rửa đã. Bé
lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết đòi hôn bố. Bé mếu máo nói, con không sợ
bẩn, con muốn hôn bố cơ. Bố bé hết cách, đành chìa má ra, bé hí hửng ‘trét
nước miếng’ khắp gương mặt bố.

Kí ức ngọt ngào của hai bố con cô! Đáng tiếc, ngày vui chóng tàn,

hạnh phúc tựa như nắm cát hững hờ trôi qua những kẽ tay. Không bao lâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.