KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 386

Tống Vực siết chặt tay cô, bải hoải nở nụ cười nhạt nhẽo:“Táp Táp,

em làm ơn đừng phức tạp hóa vấn đề. Em nghĩ anh rãnh rỗi, dư thịt thừa
mỡ đến mức đi đóng phim, diễn kịch ngay trong chính đời sống thường
nhật à? Ở cạnh em, anh luôn thể hiện bản chất con người mình. Em yên
tâm, không hề có lớp mặt nạ nào đâu.”

“Thế à?” Mục Táp cười trừ, dùng sức rút tay về,“Tiếc quá, em bất tài

trong việc nhận biết con người anh. Em chỉ biết Mạc Tử Tuyền có khả năng
điều khiển cảm xúc anh, dễ dàng khiến anh phát hỏa. Anh vì chị ta mà gây
ra những hành động khiến em ghê tởm.”

Dứt lời, cô đứng phắt dậy, cự tuyệt cùng anh tranh luận tiếp.

Cô lên lầu, vô phòng, đi thẳng vào toilet, vặn vòi nước, liên tục hất

nước lên mặt. Cô ngẩng đầu, ngắm nhìn diện mạo bản thân qua tấm gương
sáng tỏ. Ánh mắt cô u ám, hẫng hụt cực điểm, tựa như một đứa bé vô tình
đánh mất món đồ chơi yêu thích nhất.

Đánh mất đồ chơi, có lẽ đứa bé sẽ buồn bã, ủ ê không buồn ăn uống,

nhưng nỗi buồn ấy sẽ chóng vánh qua đi. Còn cô đánh mất vọng ước tương
lai, để rồi bao nỗi hoang mang, thất thểu, cô biết tỏ cùng ai đây?

Cô tự mình đa tình, thầm nhủ Tống Vực cũng yêu cô. Vì nếu không

yêu, anh sẽ không ân cần chăm nom chu đáo, săn sóc cô đến từng tiểu tiết
nhỏ. Hễ là điều cô muốn, anh sẵn lòng đáp ứng. Anh giam cô trong ảo giác
‘muốn gì được nấy’, khiến cô cứ tự huyễn hoặc bản thân.

Giờ đây cô mới vỡ lẽ, muộn màng hiểu thấu tình cảm anh. Tâm trí cô

chợt tái hiện những hình ảnh mặn nồng, ân ái của họ suốt thời gian qua. Rồi
bỗng dưng, hình ảnh anh tốc váy Mạc Tử Tuyền tựa như cơn lốc xoáy cuồn
cuộn, gào thét cuốn phăng hết thảy. Trong chớp mắt, tinh thần và thể xác cô
như thể bị vây bủa dưới tầng bầu trời âm u, xám ngoét, mất hút sự sống, lạc
lõng trong cõi hoang liêu, cô độc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.