KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 396

Từ sau ngày Mục Táp tỏ rõ chính kiến lập trường, hai người tự dưng

lâm vào tình cảnh chiến tranh lạnh, hiếm khi trao đổi tiếp xúc cùng nhau.
Cô không nói thêm gì nữa, và anh đáp trả cô bằng cách ngậm chặt miệng.
Sau khi về nhà, bọn họ việc ai người nấy làm. Buổi tối, cô thường đi ngủ
trước, anh thì rạng sáng mới ngã mình nằm một tí. Giữa lúc chập chờn, cô
tựa hồ nghe thấy tiếng thở khẽ khàng của anh vang sát bên tai.

Lần đầu tiên gặp mặt, anh từng nói, anh cần một người vợ biết điều và

hiểu lí lẽ. Nếu cô giận dỗi, anh cũng không hao tốn thời gian để dỗ dành cô
đâu. Anh quả thật nói là làm, khoảng thời gian này, từ miệng anh chớ hề
thốt ra bất kì một chữ ngọt ngào hay bùi tai nào cả. Tuy nhiên cô thà rằng
như thế, chứ không cần nghe những lời nói có cánh mà chẳng thật lòng.

Hằng ngày chạy ngang qua cửa hàng bán thức ăn nhanh, anh sẽ dừng

xe, vào mua hai phần, thay thế bữa ăn tối.

Về nhà, mỗi người ngồi một góc tự xử lí phần ăn, rồi như thường lệ,

bọn họ tặng nhau quả ‘bơ’ to tướng, tự tìm khoảng không gian riêng cho
mình.

Hôm nay Mục Táp vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm ra ngoài thì

thấy Tống Vực ngồi trên sô pha. Anh dang rộng hai tay đặt trên lưng ghế,
đầu ngẩng lên cao, hồ như đang trầm ngâm, suy tư điều gì.

Anh quay đầu, ánh mắt mê mải đăm đắm nhìn cô. Giây tiếp theo, tầm

mắt anh chuyển dời xuống bàn chân cô.

“Ngón chân em chảy máu rồi.” Nói đoạn, anh đứng dậy,“Anh đi lấy

bông băng cầm máu.”

Mục Táp ngạc nhiên chúi đầu nhìn xuống, phát hiện đầu ngón chân

mình bị tróc mảng da to, máu tươi nhiễu đầy tấm thảm lót sàn màu trắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.