Dưới bàn, bắp chân Mục Táp bị Tống Vực đá nhẹ một cái. Cô nghiêng
đầu nhìn sang bên cạnh, thấy ánh mắt anh hồ như muốn nói: em đừng suy
nghĩ nhiều, mẹ không có ý gì đâu.
Cơm nước xong xuôi, ba người ngồi sô pha uống trà dùng điểm tâm.
Mục Táp nom dì Chu loay hoay tất bật trong bếp, bèn nhiệt tình vô phụ
giúp dì ta.
Đợi Mục Táp rời đi, bà Tống liền nghiêm khắc dặn dò Tống
Vực:“Con đừng chỉ lo vùi đầu vào việc công ty mình, mà lơ là công việc
của vợ. Thỉnh thoảng nên bỏ chút thì giờ tìm hiểu nội dung công việc cụ
thể của nó. Hoặc lâu lâu vợ chồng tâm sự, con khéo léo nói vài câu cảnh
tỉnh nó, để nó hiểu việc gì nên làm và không nên làm. Con nhớ kĩ, phải
kiên quyết ngăn ngừa sự việc trong quá khứ phát sinh lần nữa, nhìn chướng
mắt phản cảm lắm.”
Tống Vực đặt tách trà xuống bàn, dựa người vào lưng ghế, nhìn chăm
chăm bà Tống bằng ánh mắt càng lúc càng trầm tĩnh, lát sau anh lên
tiếng:“Mẹ, sau này mẹ đừng dùng những lời lẽ bóng gió để dò xét Táp Táp.
Con không đồng ý cách cư xử của mẹ. Táp Táp là vợ con, là dâu của mẹ,
chúng ta nên dành cho cô ấy sự tôn trọng và tín nhiệm cơ bản nhất. Mẹ chớ
vin vào những chuyện xa lắc xa lơ mà giữ mãi thành kiến với vợ con.”
Bà Tống dẩu môi thổi thổi tách trà, tỏ ý bỏ qua đề tài này.
Tiếng mở cửa đột ngột vang lên, bà Tống theo phản xạ ngẩng đầu, đôi
mắt tức thời lấp lánh vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng:“Tử Tuyền, sao về sớm
thế con?”
Mạc Tử Tuyền khệnh khạng kéo hành lí vô nhà, cởi chiếc mũ lông
nhung màu đen ra khỏi đầu, lộ nét mặt phong trần mệt mỏi:“Ở đấy chẳng
có gì thú vị, con đi loanh quanh một hồi liền cảm thấy chán ngắt. Vậy nên
con đổi vé xe, về sớm hơn dự định.”