KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 432

“Tống Vực, anh đừng làm em khó xử.” Mục Táp đề nghị,“Em không

gọi điện cho anh ta, nhưng sẽ ném vật này đi, được chứ?”

Tống Vực nhanh nhẹn vươn tay, ngang ngạnh lục lọi túi áo khoác

bành tô của cô, anh thuận lợi tìm thấy di động. Anh đem di động và hộp
quà nhét vào tay cô:“Em gọi ngay đi. Nói rõ ràng với hắn, bảo hắn nên
sáng suốt phân biệt công tư, muốn bàn bạc hay thảo luận công việc thì trực
tiếp đến công ty vào giờ hành chính, không cần viện cớ rủ rê, mời mọc ăn
uống.”

Mục Táp tức tối nhìn gương mặt ngoan cố của Tống Vực, rồi uất ức

ngoảnh đầu:“Em không cách nào mở miệng nói mấy câu đó. Vốn dĩ em và
anh ta chỉ ăn bữa cơm để bàn công việc. Lời nói và hành động của anh ta
cũng quang minh lỗi lạc, hà cớ gì em phải tự mình đa tình. Giờ anh kêu em
nói mấy câu vô lí kia, anh ta sẽ đánh giá con người em thế nào đây? Bị
bệnh tự kỉ nặng à? Tuy nhiên, nếu anh không hài lòng về chuyện hôm nay,
vậy em hứa, sau này em sẽ không một mình gặp gỡ anh ta. Chúng ta ngừng
việc này tại đây đi, đừng tranh cãi nữa.”

“Em không gọi?” Tống Vực thu tay, cúi đầu tra xét danh bạ,“Vậy anh

thay em gọi.”

“Anh khơi khơi nổi điên cái gì thế hả?” Mục Táp khẩn trương giật lại

di động,“Anh đừng đẩy em vào tình cảnh chật vật, lúng túng. Việc vốn đơn
giản, tại sao qua bộ máy xử lí của não anh lại rối tung rối mù lên thế? Rốt
cuộc anh muốn gì?”

Tống Vực hầm hè lườm cô. Sau, anh xoay gót, quẳng hộp quà vô

thùng rác gần đó. Vứt xong vật chướng mắt, Tống Vực xăm xăm tới gần
Mục Táp, túm chặt cổ tay cô, tay còn lại mở cửa xe, nhét cô vô trong. Động
tác anh thô lỗ, thêm sức lực mạnh mẽ, nên vô tình để lại vòng ngấn đỏ chói
quanh cổ tay cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.