KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 433

Mục Táp chưa kịp mở miệng nói năng, anh đã khởi động xe, nhấn

chân ga, chạy ào đi.

Đường xá ở thành phố B khá rộng rãi, thông thoáng. Trừ giờ cao điểm

buổi chiểu, những lúc khác, xe chạy rất thoải mái, lướt như bay trên đường.
Tống Vực tựa hồ đã quen thuộc địa hình nơi đây, nên lái với tốc độ khá
cao. Mục Táp lặng thinh ngồi bên cạnh, không mảy may rên một tiếng. Từ
đầu đến cuối, cô chỉ hỏi anh câu: anh chở em đi đâu đấy?. Anh lại chẳng
nói chẳng rằng, cô cũng lười hỏi tiếp, cô bụng bảo dạ, việc gì phải sợ, dẫu
sao Tống Vực cũng không thể mang cô đi bán.

Chờ xe dừng, Mục Táp phát hiện họ đang ở địa phương heo hút, hẻo

lánh. Xung quanh không có hàng quán, thậm chí không một bóng người.
Ngay cả đèn đường cũng ít ỏi đến đáng sợ. Ngọn đèn màu lam phía xa hắt
ánh sáng khi mờ khi tỏ theo chuyển động của những tán cây cao. Trong
lòng Mục Táp buồn bực, mệt mỏi. Tống Vực vô duyên vô cớ phát khùng,
hành vi lại cổ quái, khiến đầu óc cô quay mòng mòng khó hiểu.

“Em thật sự chỉ cùng hắn ta bàn chuyện liên quan đến hạng mục? Em

cam đoan sẽ không vì mục đích chung của công ty mà lấy lòng hắn?” Tống
Vực điềm nhiên mở miệng.

Ánh đèn mau lam hắt vào tròng mắt anh, phản chiếu tia sáng âm u,

quỷ dị, làm Mục Táp cảm thấy rờn rợn. Trực giác cô mách báo, quanh đây
tiềm ẩn sự nguy hiểm khôn lường.

Hóa ra, anh luôn lấn cấn, bận tâm sự việc của hai năm trước, chỉ là

anh chôn giấu dưới đáy lòng, chưa có dịp phát tác mà thôi.

“Em nhắc lần cuối, em không phải nhân viên tiêu thụ, nên không tồn

tại tinh thần sẵn sàng hi sinh vì nghĩa lớn.” Mục Táp nhất thời gắt
gỏng,“Nhiệm vụ chính của em là công tác văn phòng, không liên quan đến
các phận sự khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.