KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 487

ngồi đợi trước cửa phòng phẫu thuật thật lâu, để rồi cuối cùng nghe phán
quyết tàn nhẫn.

Sỡ dĩ ông Mục Chính Khang biết được những chuyện này, là do ông

lén lút xem nhật kí của Mục Táp.

Tống Vực lặng thinh lắng nghe ông kể, tâm trí bất giác hiện lên hình

ảnh: Một bé gái có thân thể nhỏ nhắn, nhưng kiên cường đứng giữa hành
lang bệnh viện mênh mông, trống trải, rồi tận tai nghe bác sĩ tuyên bố cái
chết của người mẹ thân yêu. Với cô bé, có lẽ khoảnh khắc ấy như thể trời
long đất lở, màn đêm tăm tối bủa vây bốn phía, nơi nơi bao trùm nỗi tuyệt
vọng. Nhưng ngoại trừ chấp nhận, cô bé không còn sự lựa chọn nào khác.

Cô bé nhất định sẽ thương tâm khóc òa lên, khóc mờ cả hai mắt, sẽ

bàng hoàng, bất lực, bơ vơ tự gặm nhấm nỗi đau mà không có ai bên cạnh
sẻ chia hay an ủi.

“Anh suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Mục Táp cầm hộp bánh quế

hạnh nhân đi tới, ngồi cạnh Tống Vực. Nhìn thấy bộ dáng thất thần của
anh, cô hiếu kì hỏi.

Tống Vực giơ tay lấy cái bánh trong hộp, nhẹ nhàng bẻ làm đôi, chính

giữa lộ ra nhân bánh, anh dịu dàng đút cô ăn: “Anh đang mường tượng
dáng vẻ khi bé của em.”

“Sao lại mường tượng dáng vẻ khi bé của em?” Mục Táp hỏi lại.

Tay Tống Vực xoa nhẹ mi tâm cô, miêu tả theo đường sống mũi đi

xuống, lưu luyến nơi chóp mũi, bờ môi, chiếc cằm, cuối cùng anh nựng
nựng cằm cô:“Khi bé, Táp Táp của anh nhất định rất đáng yêu.”

Đầu Mục Táp đầy dấu chấm hỏi, nhưng chưa kịp hỏi rõ, anh đã dang

tay ôm cô vào lòng. Đôi tay nhịp nhàng vỗ vỗ sau lưng cô. Mục Táp rúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.