KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 95

“Đời người cần có niềm tin. Phải giữ ước mơ cùng hi vọng. Sau cơn

mưa sẽ có cầu vồng. Ta hãy vui vẻ hát ca. Dũng cảm dấn thân cho điều cao
quý .”

“Xem gì thế?” Tống Vực lặng yên đứng sau lưng cô, trong tay là lon

cà phê. Anh mở khóa lon, cạch một tiếng, mở xong rồi đặt khóa lon lên
bàn.

“Em rất thích bài thơ này.” Mục Táp cười nói,“Trước kia từng đọc

trong một cuốn sách, nhưng không biết của tác giả nào.”

“Đỗ Uy.” Tống Vực nói,“Ông ta là học giả, bạn anh cho anh mượn tập

thơ của ông ta. Anh lật vài trang thì ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, thấy dưới sàn
nhà rơi đầy mấy trang thơ, nhặt lên thì phát hiện bài thơ này, đọc qua thấy
hay hay, nên viết ra một bản.”

“Chữ của anh đẹp lắm.”

“Thế à? Anh tùy tiện múa vài bút thôi.”

Mục Táp đứng cạnh khung cửa sổ, phóng mắt nhìn phong cảnh phía

xa, Tống Vực đứng sau lưng cô, cùng cô nói chuyện phiếm. Lúc cô xoay
người, chân vấp phải tấm rèm cửa sổ, thân mình liền lảo đảo, Tống Vực
nhanh tay đỡ lấy cô. Mục Táp liền cảm thấy quanh tai có luồn khí âm ấm,
anh nhoẻn miệng cười:“Cẩn thận tí.”

Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh. Đôi mắt anh sâu đen, tựa như đá

huyền vũ thời Man*. Lúc anh nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng và đăm đắm, như
thể trong mắt anh chỉ tồn tại duy nhất một mình cô.

* Man: dân tộc phía Nam Trung Quốc thời xưa.

“À mà, hôm chúng ta nói chuyện, điện thoại của em hết pin giữa

chừng, nên mới cúp máy.” Cô đột nhiên nhớ tới sự việc đó, bèn lên tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.