Ta và Thái Tử Gia dĩ nhiên không nói hai lời, ra khỏi Thụy Khánh cung,
liền đi bộ như tương đương với xe mà thẳng tới Trọng Phương cung.
Dọc theo đường đi ta có chút nắm cổ tay. "Sớm biết sẽ mặc bộ y phục
hôm Đoan Ngọ." Cũng kích thích Hoàng Quý Phi một cái, để cho bà nghĩ
đến kinh nghiệm không vui ngày đó.
Thái Tử Gia hít sâu một hơi, nhưng rốt cuộc không thể chịu được nữa,
hắn trừng ta một cái, hạ thấp giọng cảnh cáo. "Nàng cẩn thận một chút."
Lần trước, bởi vì ta mà Hoàng Qúy Phi đã ăn một trận thua thiệt lớn như
vậy, gần như là ầm ĩ đến mặt xám mày tro. Hôm nay lại tươi cười rạng rỡ,
tốt được nhanh như vậy, dĩ nhiên không thể nào không có ỷ vào, ta muốn
tiếp tục làm việc lèm nhem nữa, bà ta tức giận, trong cung lại không yên
ổn.
Ta không cam lòng tình không nguyện chu miệng lên, "Thật sao."
Sau đó cùng thái tử một trước một sau vào Trọng Phương cung.
Trong Trọng Phương cung vẫn là lộng lẫy như trước kia, Hoàng Quý Phi
nương nương vẫn là tươi cười rạng rỡ, thân thiết hòa ái như trước. Trong
ngực bà ta còn ôm Phúc Vương, nhìn thấy hai phu thê chúng ta vào, đứa bé
vui vẻ cười lên, kêu, "Lục ca, đệ rất nhớ ca!"
Thái tử và ta liền quỳ xuống thỉnh an Hoàng Quý Phi.
Hoàng Quý Phi vẫn không thả Phúc Vương ra, mà là để Phúc Vương
ngồi trong ngực bà ta, cứ như vậy mà nhận lễ của chúng ta, vừa cười nói,
"Mau đứng lên đi."
Ta không khỏi nhìn thái tử.