KHÓ LÀM THÁI TỬ PHI - Trang 258

Nhưng ngay sau đó ta hiểu vì sao lúc này Vương Lang lai săn sóc tới

vậy.

Ta hoàn toàn… hoàn toàn không đứng dậy nổi.

“Ôi, cái eo của bổn cung!” Cô ôm cột giường oán trách. Càng tức giận

Mã tài tử hơn: Mẹ nó, đúng là không biết trời cao đất dày, dám hạ thuốc
nhiều như vậy? Đây là may mà ta và thái tử đã làm hơn nửa năm, nếu vào
nửa năm trước thì hôm nay ta đừng mong xuống giường.

Cố nén đau nhức bên hông, ta chống thẳng đôi chân nhũn như chi chi

xuống giường, đi vài bước đã thở hồng hộc, chỉ hận không thể gọi Tiểu
Bạch Liên cõng ta tới tịnh phòng. Ta vừa rửa mặt vừa nguyền rủa Mã tài tử,
vất vả lê lết đi ra, cố nén khó chịu rửa mặt mặc quần áo, đi ra khỏi phòng,
Thái tử gia cũng đã ăn sáng xong rồi.

Chả mấy khi hắn không giận ta kéo dài thời gian mà bảo: “Đến ăn cái

bánh bao nữa.”

Ta nhìn đồng hồ ở góc phòng: Bây giờ đã trễ một khắc so với thời gian

bình thường chúng ta tới cung Thụy Khánh.

“Không ăn, không ăn.” Lòng ta như lửa đốt: “Liễn xa có tới không?” Rồi

như muốn xông thẳng ra cửa.

Vương Lang lại ngồi bất động, hoàn toàn không định đứng dậy theo ta.

Chúng ta đi tới cửa rồi mà thấy hắn vẫn vững như bàn thạch, ta đành ủ rũ
ngồi xuống đối diện hắn.

Thái Tử gia liếc mắt nhìn ta rồi phân phó A Xương: “Thêm cho Thái tử

phi một ly trà hạnh nhân, lại thêm một cái bánh bao.”

Trà hạnh nhân uống vào mùa đông, sắp giữa hè rồi ai còn uống cái này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.