nuốt viên thuốc xuống, lại hớp một ngụm nước lớn để làm tan hương vị
đắng đó.
“Ngoan lắm.” Vương Lang xoa đầu ta tán thưởng.
Từ nhỏ đến lớn, ta sợ nhất là mùi thuốc, rất ghét vị cam thảo, thà rằng
uống nước hoàng liên cũng không cần uống vị cam thảo hòa thuốc đăng
chát. Đương nhiên Vương Lang biết điều này, hắn từng nắm mũi ta rót
không ít thuốc. Hôm nay ta biểu hiện tốt như vậy, hắn tán thưởng thì ta
cũng đáp lại.
Ta đắc ý hừ hừ, nói cho hắn biết: “Ta chẳng những ngoan mà còn rất lợi
hại nữa đó. Hôm nay khi ta rơi vào nước, suýt nữa bị rêu cuốn chân. Nếu
không phải ta gặp nguy không loạn, cúi xuống kéo nó ra thì sao có thể ở
trong này nói chuyện với chàng được.”
Nói xong rồi ta mới thấy mình ngây thơ quá.
Đầu tiên, Vương Lang lăn lộn trong thâm cung đã lâu, từ nhỏ tới lớn dò
dò từng bước, âm mưu quỷ kế gì chưa từng gặp qua, kéo cọng rêu mà thôi
cũng chẳng là gì, người ta sao có thể thấy ta lợi hại được.
Thứ hai, chuyện này tự mình biết là tốt rồi, sao lại nói ra hù dọa người
khác?
Vương Lang đúng là bị ta dọa, trên gương mặt tuấn lãng nhăn thêm vài
phần nghiêm túc, môi mím chặt, sau đó…
Sau đó hắn gõ mạnh xuống đầu ta, gõ rất mạnh suýt nữa nổi cục trên đầu
ta.
“Rảnh quá không làm gì, đi nói chuyện với Nguyên Vương phi, Bồng
Lai các lớn như vậy mà nàng còn lên lầu trên cùng, còn chạy nhảy trên
đó…”