Vương Lang cũng nhanh chóng đứng lên bảo Vương Anh, "Tam ca,
chúng ta đi Đông điện, nơi này để cho mấy nữ nhân nói chuyện."
Vương Anh vừa đi, vừa nói Vương Lang, "Ngươi xem, trên trán nàng có
thương tích, cũng không ngoan ngoãn nghe lời, đỡ làm phiền tới ngươi? Nữ
nhân chính là phải đánh…”
Ta tức giận quá đỗi, hướng ra cửa nói với bóng lưng Vương Anh, "Ngươi
có bản lĩnh thì đánh Vương phi một trận cho Thái tử gia làm tấm gương, ôi,
ngươi lại không nỡ, hơi một tí là kêu Tuệ Nhi Tuệ Nhi - - "
Vương Anh quay lại định đánh ta, Vạn Tuệ cùng Thái tử đành phải tách
chúng ta ra."Đều nói ít một câu đi."
"Tam ca, bên Đông điện đã chuẩn bị xong rượu ngon rồi!"
Đợi tới khi ta cùng Vạn Tuệ đồng thời ngồi tại Tây điện rồi, cuối cùng
Vạn thị mới cảm khái, "Lúc ấy ngươi không gả Vương Anh, thật sự là đã
nhìn rõ rồi."
Nếu năm đó hứa gả, hiện tại chắc phần mộ của ta có khả năng cũng đã cỏ
xanh rồi. Ta không nhịn được xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hỏi Vạn Tuệ,
"Vì sao ngươi lại thích đồ đại ngốc như Vương Anh?"
Vốn là ta muốn phun ra cùng ba từ “đại ngu ngốc” kia, nhưng nhìn ánh
mắt Mạch Tuệ Nhi, ta cũng không dám nói thêm gì nữa.
Mạch Tuệ Nhi cũng giơ tay về phía ta đe dọa, ngón tay chụm lại, hơi hơi
lắc lư trước mặt ta, nàng cảm khái nói, "Khó trách Vương Anh luôn không
nhịn được muốn đánh ngươi, ngươi nha, thật sự là..."
Vừa nói, một bên động đậy muốn động thủ, lại muốn nhéo ta. Ta nhanh
chóng đỡ cái trán xanh tím giả vờ đáng thương, "Ai ui, trán người ta còn
đang đau đây này, ngươi còn khi dễ người ta."