ngươi, duy chỉ có một chuyện ngươi phải nhớ rõ ràng. Người trước người
sau, không cho phép ngươi nói cô cô ta một câu không tốt!”
Khuất quý nhân cũng không mở mắt, nhẹ giọng hừ một tiếng.
Nhất thời trong lòng ta đối với nàng có một phần kính ý: ta đã sớm nói,
mặc dù ta khó có khi nổi giân, nhưng lúc ta thức giận, người khác đều sợ ta
ba phần. Có thể như Khuất quý nhân coi thường khẽ hừ, chỉ sợ một trăm
người cũng không có một.
Sau đó nàng lại nói một câu làm ta không thể đứng vững.
Nàng nói: “Dáng điệu ngươi lớn, dáng điệu ngươi lớn, cũng đừng xin lão
nương đến hởi chuyện Bồng Lai các!”