Chúng ta nói chuyện lặt vặt trong nhà một lúc, ta liền hỏi tẩu tẩu: "Các
người ở Đông Bắc, không có bị khi dễ chứ?"
Trong cung, ta bị khi dễ, nói thật ra chỉ là chuyện của hai nhà, nhưng nếu
ở Đông Bắc có người khi dễ ca ca tẩu tẩu ta thì đó chính là chuyện chính
trị.
Trên mặt Lưu Phỉ bỗng nhiên xuất hiện vẻ khó xử, tẩu ấy cụp mắt xuống
không nói gì, đùa bỡn ly trà trên bàn, do dự một hồi mới nói: "Không có,
phía bên Đông Bắc rất tốt, đều là thủ hạ trước đây của công công và đại bá.
Tất cả đều giúp đỡ rất nhiều cho ca ca ngươi, chỉ là......"
Ta nhướng mày, cảm thấy một luồng lệ khí, từ đáy lòng ta cháy lan ra
ngoài, cháy thẳng đến chân mày.
Trong cung ta bị khi dễ, là bởi vì Tô Thế Noãn ta không đủ cao quý, cho
nên đối với những người cao quý hơn ở trước mặt, có lúc ta chỉ có thể
nhượng bộ, chỉ có thể làm thật ít cúi đầu thật thấp. Nhưng ta làm như vậy
chính là để ca ca tẩu tẩu ta ở bên ngoài không đến nỗi cúi đầu với người
khác.
Đường đường là nhị phẩm Quốc Công, nhất phẩm chinh bắc Đại Nguyên
Soái, thân ca ca tẩu tẩu của Thái Tử phi, cũng có thể bị người khác chèn ép,
điều này cũng thật không thể tưởng tượng nổi?
Ta không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn tẩu tẩu, tẩu tẩu lại do dự một
chút, rồi đột nhiên vỗ bàn một cái.
"Haiz! Chuyện này nếu để cho ca ca ngươi biết, sẽ trách ta thiếu kiên
nhẫn, gây thêm phiền toái cho ngươi. Nhưng lão nương thật sự không chịu
nổi cơn tức này!" Khí lực của Lưu Phỉ, thậm chí làm bát đĩa nảy lên.
"Ngươi biết thôn trang của chúng ta ở Hà Bắc? Đã mấy năm rồi chúng ta
không có ở đây, dưỡng nương ngươi cũng đã lớn tuổi, không thể quản
nhiều chuyện. Hừ, Miêu gia cũng thật sự khinh người quá đáng, cách một