KHÓ LÀM THÁI TỬ PHI - Trang 813

Ta mỉm cười nhìn hắn, chờ hắn đáp lại.

Lại qua một lúc, Vương Lung đột nhiên đứng dậy, hắn chắp tay sau lưng

đi qua đi lại, bước chân thoải mái, làm gì có bị què chân? Ta cũng bội phục
hắn từ sâu đáy lòng: Có thể giữ bí mật chân bình thường, lại giấu diếm chút
tiếng gió, đủ chứng minh hắn thật sự có thủ đoạn.

"Làm sao mà ngươi biết được?" Vương Lung đột nhiên quay người nhìn

ta, hắn dựa lưng vào cột trụ, hai mắt phát sáng, đâu còn là Thất vương gia
dịu dàng không dứt khoát, hắn bày ra mũi nhọn, gần như gây sự: "Tiểu
Noãn, là ta lộ liễu sơ hở chỗ nào để bị nắm manh mối?"

Ta muốn cười phì nhưng nghĩ đến không khí nghiêm túc trước mặt, đành

miễn cưỡng lộ vẻ nghiêm trang.

"Ta đoán." Ta nói cho hắn biết: "Ta cảm thấy ngươi nên thế này, không

ngờ, ngươi như vậy thật."

Vẻ mặt Vương Lung lúc này, cho ta ngàn vàng ta cũng không đổi.

Hắn trầm mặc thật lâu, dường như cũng nuốt được miếng trứng gà nghẹn

trong cổ họng, hắn thở dài một tiếng, lúc này mới xoa xoa khuôn mặt ngồi
xuống cạnh ta, chán nản nói: "Ta còn tưởng là Quân thái y nhìn được cái gì
từ dáng đi của ta...."

Lại thấp giọng lầm bầm vài câu, giọng nói thoáng qua như gió, ta cũng

không nghe rõ, dường như có cả tên của Lưu Thúy.

"Quân thái y lá gan nhỏ như vậy, dù phát hiện cũng không dám nói thêm

gì." Ta cười nhạo Vương Lung: "Có thật giật mình hả? Mã thất tiền đề hả?
Cảm giác lọt vào trong tay Tô Thế Noãn ta thế nào hả Thất - Vương - gia?"

(Mã thất tiền đề: Ngựa mất móng trước, ý nói việc phạm sai lầm ngoài ý

muốn)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.