nói:
- Sao vậy con? Con không nhận ra má sao? Hay vì sắc dục mà quên mất
tình mẫu tử rồi?
Lúc này con ma nữ Ý Nhi sau khi lục soát khắp nơi, nó nhìn thấy cái tráp
nhỏ xinh xắn tưởng rằng chiếc hộp chứa đầy vàng bạc mới mở xem, thấy
ngay vật "tịnh thân" nên ma nữ mới nói xen vào:
- Anh Hoài Tử xem đây, trong tráp là vật "tịnh thân" của lão già họ Hoàng,
ông ta nguyên là một thái giám đâu thể có con mà sinh được anh. Vậy ông
bà này đâu phải ba má ruột mà bà ta lên giọng dạy đời?
Ta trừng mắt nhìn vào con ma nữ, ta nghe giọng nói lẳng lơ của loại gái lầu
xanh nên chợt hiểu, Hoài Tử đã uống phải thứ bùa mê thuốc lú của bọn gái
làm tiền, chưa có thuốc giải thì nó còn lú lẫn. Tuy nhiên ta vẫn lên tiếng,
vừa cho tên Hoài Tử nghe xem hắn còn chút tỉnh táo để nhận ra ta không,
vừa cho ma nữ Ý Nhi thấy ta đang dứt khoát:
- Dù vợ chồng ta không có công sinh cũng có công dưỡng thằng Hoài Tử
đến khôn lớn, nó là thằng con ngoan nhưng bị thứ bùa mê thuốc lú của mi
đâm ra lú lẫn không nhận ra thật giả được rồi!
Tên Hoài Tử vẫn không chút động lòng, bởi thứ bùa mê mà Ý Nhi cho hắn
uống cùng viên thuốc đoạn hồn đơn đã lậm sâu trong trí não, chỉ có thầy
bùa thầy pháp cao tay mới giải trừ được ...
Vào cái hôm đầu tiên hắn đưa Hoàng Bảo Trứ đến nhà Trần Thành, khi vừa
bước vào cổng đã gặp ngay Ý Nhi đứng sẵn chờ đợi. Con ma nữ liền kéo
hắn đi theo một hướng khác đoạn nói:
- Anh không thể đi theo lão già họ Hoàng, vì ông ta ngoài mặt nuôi anh
hòng chiếm đoạt tài sản do ba anh để lại. Tiền bạc nhà anh ông ta lấy đi xây
chùa cất miếu giúp đỡ bá tánh là để che giấu tội lỗi. Ba em biết nhiều về
ông ta nên không muốn anh lầm lẫn.