KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1330

Nguyễn đổng Chi

Kho Tàng Truyện Cổ Tích

126. NGƯỜI LẤY CÓC

Ngày xưa có hai vợ chồng một người phú hộ hiếm hoi; mãi đến khi tuổi già
xế bóng, người vợ mới có mang. Hai người bụng mừng khấp khởi nhưng
đến khi giở dạ đẻ ra thì không phải người mà là một con cóc. Cả nhà toan
đem ném đi cho khuất mắt. Bỗng cóc cất tiếng nói: - "Đừng ném con đi, cứ
để lại, con cũng làm được việc". Rồi cóc "một mẹ hai mẹ" luôn luôn làm
cho mọi người vui lây. Thế là vợ chồng phú ông đành lòng nhận cóc làm
con. Lớn lên cóc hay lam hay làm. Nó thường trò chuyện mua vui cho cả
nhà, lại chăm sóc mọi việc giúp đỡ bố mẹ.

Hồi ấy ở gần làng có anh học trò nghèo, bố mẹ chết sớm. Hàng ngày anh
cắp sách sang làng bên cạnh học ở trường cụ đồ Lê. Một hôm, qua đám
ruộng lúa chín vàng rất đẹp mắt, thuận tay, anh cúi xuống bờ ngắt một bông
để cắn chắt. Bỗng nghe một giọng nhỏ nhẹ từ phía góc ruộng phát ra:

- Chàng ơi chàng,

Sao chàng lại ngắt lúa vàng nhà em.

Giật mình, anh nhìn quanh nhìn quất hồi lâu nhưng chẳng thấy một ai cả.
Cho rằng tai mình nghe nhầm nên anh lại tiếp tục đi học.

Chiều hôm ấy khi trở về đám ruộng cũ, anh lại cúi xuống chọn một bông
lúa khác. Nhưng vừa ngắt xong thì câu nói mà ban sáng anh đã được nghe,
bấy giờ lại từ dưới ruộng vọng lên. Lần này thì anh hết sức sửng sốt. Anh
nhìn đi nhìn lại khắp nơi, lại lội xuống ruộng cố tìm quanh quẩn ở chỗ phát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.