KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1421

lính thấy hai người này đi mãi, đi mãi, bóng chiều đã ngả mà vẫn chưa đến
nơi. Cho đến khi tắt ánh mặt trời mới thấy họ đến sát một cái giếng hoang
bên cạnh đường. Thốt nhiên họ đội cả mâm, lội vùng xuống giếng, rồi
thoáng một cái đã biến mất. Vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, người lính vội đi
suốt đêm trở về báo lại tình hình cho quan biết.

Sáng hôm sau, Long hạ lệnh cho một toán lính huyện tới tát cạn cái giếng
ấy. Họ ra sức tát suốt cả một ngày. Nhưng thật là lạ lùng! Tát được bao
nhiêu nước lại đầy ắp bấy nhiêu. Mấy ngày sau nữa công việc cũng không
nhích lên được tý nào. Bọn lính huyện cảm thấy rất chán nản. Một đêm nọ,
vào giữa canh khuya, một người lính nằm ngủ bỗng thức giấc thấy có hai
con quỷ đang ngồi vắt vẻo trên cành cây nói chuyện với nhau. Một con hỏi:
-"Nếu chúng nó kéo tới đông thì có tát cạn chăng?". Con kia đáp: - "Nhiều
người cũng vô ích thôi. Chỉ có rồng mới có thể tát cạn, ngoài ra không có
cách nào khác".

Người lính bèn đem câu chuyện ấy trình lên quan. Long nói ngay:

- Chính ta là rồng đây! Ta sẽ thân hành tát cạn giếng.

Nói xong Long cưỡi ngựa về tận nơi. Sau khi xem xét tình hình, quan xắn
áo quần cầm lấy gầu tát lấy tát để. Quả nhiên chỉ một mình Long đã làm
cho nước giếng dần dần cạn thấu đáy. Nhưng khi giếng cạn hết, cả quan và
lính đều không tìm thấy quỷ. Giữa ban ngày, quỷ có phép tàng hình, mắt
người không thể nhìn thấy được. Nhưng đêm đến, quỷ lại dựa vào tối trời,
lẩn lút trốn nấp trong các hang hốc làm cho Long và lính hầu tìm hết hơi
mà không ra. Họ thắp đuốc lên nhưng bó đuốc nào hễ đưa vào cửa hang
cũng đều tắt ngấm, không thể chụm lên được. Long sực nhớ tới món tặng
vật bèn mở túi lấy "mặt trời" ra treo lên đầu ngọn tre. Lập tức cả một vùng
sáng rực như ban ngày. Nhưng vì là ban ngày nên quỷ lại tàng hình lọt khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.