KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 166

Sáng hôm sau, mãi đến trưa vẫn chưa thấy cháu dậy, cô lại gần đưa tay sờ
vào người cháu, thì ôi thôi người cháu đã lạnh toát từ bao giờ.

Từ đó trở đi vào khoảng trời khuya, người ta nghe có tiếng chim kêu não
nùng trong không gian: "Hít cô! Hít cô!". Tiếng chim kêu một điệu đều đều
như nhắc nhở những ngày sống gian khổ của hai cô cháu[1].

KHẢO DỊ


Truyện này theo người Hà-tĩnh, Quảng-bình kể cũng tương tự, nhưng có
một tình tiết hơi khác:

Ngày xưa có hai cô cháu nhà nghèo, sống chung với nhau. Một năm nọ đói
kém lớn, người chết như rạ. Hai cô cháu hết gạo, sức yếu, đành ngồi nhà
đợi chết. Giữa khi đó người cháu bỗng trông thấy một con chuột nhắt. Hắn
bảo chuột: - "Thôi từ giã chuột nhé! Chúng tao chết đói đây!". Chuột bảo: -
"Gạo đang còn trong bồ sao đã chết vội thế!". Người cháu chạy vào buồng
vét mãi trong bồ gạo chỉ thấy còn có mỗi một hạt cuối cùng. Thấy hắn ném
xuống đất, chuột bảo: - "Ngọc của trời đấy. Cứ giữ lấy rồi mỗi ngày đưa ra
hít ba lần là đủ sống rồi!".

Cháu bèn nhặt lấy, trân trọng đưa cho cô, kể chuyện vừa rồi và nói: -"May
quá chúng ta sẽ sống, o[2] ạ". Người cô cho là cháu mê hoảng nói càn
không đề ý đến. Nhưng mấy ngày sau, trong khi cô cất bước không nổi thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.