KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1887

- Bẩm ngài, ngài bắt giam mẹ con quả thật oan ức.

Bụt chau mày, hỏi:

- Lại còn oan nỗi gì. Nếu mẹ mày cứ kiếm ăn ở bên kia sông đừng qua bên
này, thì làm gì có chuyện con sâu bò lên cắn quả na xanh, làm gì có chuyện
quả na xanh ấy đứt cuống rơi vào mắt con nai để con nai kêu thét lên, rồi
làm gì có chuyện con châu chấu giật mình duỗi chân đạp đổ nhà chim ri và
làm cho con nó chết. Chính thủ phạm là mẹ mày, mày còn kêu oan nỗi gì.

Gà trống con lễ phép thưa:

- Bẩm ngài, chính vì thế mà con phải kêu oan cho mẹ con, vì rõ ràng trong
lục súc sáu loài, loài nào loài ấy khi sinh con đẻ cái đều được trời cho có
sữa nuôi con riêng loài gà chúng con thì tuyệt nhiên không có lấy một giọt
sữa. Vì thế gà phải chạy vạy tần tảo nuôi con. Mẹ con phải vất vả đi các nơi
khác kiếm ăn là vậy. Bên kia người khôn của khó nên phải lần mò sang bên
này. Tình cảnh khó khăn buộc phải thế, đâu có phải là tội tại mẹ con!

Bụt thấy gà trống con cãi cho mẹ có lý có lẽ, đành phải thả cho mẹ nó về.

Thấy gà trống bé người mà khôn ngoan, ai nấy đều khen ngợi. Từ đó mỗi
lần có kiện tụng việc gì, người ta thường mang gà trống theo, hy vọng nhờ
sự có mặt của nó mới thắng kiện. Còn gà thì phải ấp trứng vịt để trả ơn,
dòng dõi của nó sau này vẫn thế [1] .

KHẢO DỊ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.