KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1958

Nhưng Duệ Tông vẫn chưa chịu nghe. Bấy giờ cơn gió vẫn còn thổi mạnh,
các thuyền mành thả neo bị sóng chao đảo dữ dội. Một vị tướng hầu gần rỉ
vào tai vua, xin vua nghe theo lời quý phi để cho yên việc lớn. Sau đó Bích
Châu lạy vua rồi bước lên một chiếc thuyền câu. Trong ánh sáng mờ mờ
của buổi bình minh, chiếc thuyền lướt ra biển cả như một chiếc lá trôi.
Bỗng chốc một đợt sóng dâng lên ngập trời. Khi sóng hạ xuống thì thuyền
đã biến mất, mọi người chỉ còn nghe mấy tiếng văng vẳng:
- Đa tạ "quan gia"[6]... từ nay vĩnh quyết...
Một lát sau, trời vừa sáng rõ thì sóng lại yên, gió lại lặng. Giao thần đã y
ước rút lui để cho đoàn quân tiếp tục cuộc hành trình.

*
* *

Gần một trăm năm sau.
Ngày ấy, ở bãi Bạch-tân lại tưng bừng đón hàng ngàn chiếc mành lớn chở
đoàn quân thân chinh do vua Lê Thánh Tông làm tổng chỉ huy. Cũng như
lần trước, đoàn mành cờ xí rợp trời lại ghé vào bến cắm neo. Quân sĩ được
lệnh lên bộ lấy nước kiếm củi và nghỉ ngơi hai ngày.
Đêm hôm ấy nhà vua nằm ngủ, chiêm bao thấy mình đang ngồi trên long
thuyền ngắm cảnh, bỗng từ ngoài khơi có một người đàn bà đi trên mặt
nước khoan thai tiến vào, rồi dừng lại trước long thuyền vái chào.
Vua phán hỏi:
- Nàng là ai? Đến đây có việc gì?
Người đàn bà đáp:
- Thiếp là Nguyễn Thị Bích Châu, vợ vua Duệ Tông nhà Trần, đến nhờ bệ
hạ ra tay cứu vớt.
- Đầu đuôi thế nào hãy nói rõ cho ta biết?
- Trước đây chồng thiếp kéo một đoàn quân thân chinh cũng dừng lại ở cửa
biển này. Giao thần trấn trị ở cõi biển này buộc chồng thiếp phải cho y một
người vợ mới chịu để yên. Để cứu toàn quân, thiếp tình nguyện cho Giao
thần bắt. Nhưng từ ngày xuống thủy phủ, mới biết y là một hung thần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.